Lâm Tiểu Hổ nhỏ giọng kể lại chuyện lúc nãy: "Ta thấy bọn họ đều đi ra ngoài nên lẻn vào phòng, giết gà nhà họ, còn hất quần áo nhà họ xuống đất giẫm đạp."
Mã thị vừa nghe thấy giết gà, giẫm quần áo, lại nghĩ đến tình cảnh nhà mình thì lập tức kêu ầm lên: "Ta biết ngay mà! Chắc chắn là bọn họ! Nhất định là bọn họ trả thù chúng ta! Ta phải đi tìm nhà Chân thị!"
Mã thị nói xong định lao ra cửa, nhưng bị Lâm Thạch kéo lại: "Sao ngươi biết là bọn họ? Ngươi thấy nhà họ Kiều có ai làm được chuyện này?"
Mã thị ngẩn ra, nhà họ Kiều chỉ có Chân thị là hơi ghê gớm, nhưng nàng ta đang bụng mang dạ chửa, những người khác đều chân yếu tay mềm, nếu không mềm thì cũng chỉ có Tiền thị thôi, mà Tiền thị cũng không thể, tường nhà bọn họ còn cao hơn nhà Kiều nữa.
"Lẽ nào là... Kiều Đại?"
Lâm Thạch nghĩ đến dạo gần đây Kiều Đại đúng là có hơi khác so với trước kia, nhưng mà...
"Kiều Đại có thể nào ban đêm khuya lọt vào sân nhà mình mà không gây ra tiếng động gì sao? Ngươi thấy hắn có ghê gớm như vậy không?"
Mã thị nghĩ ngợi một chút cũng thấy không có khả năng, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia hoảng sợ: "Chẳng lẽ là Tiểu Hổ giết gà nhà họ nên bị báo ứng?"
Lâm Thạch: "Thôi được, mấy ngày nay ta sẽ canh chừng buổi tối xem ai là người, ngươi thỉnh thoảng cũng để ý nhà họ Kiều một chút."
Mã thị gật đầu: "Ừ, được."
Lâm Thạch: "Giờ thì thu dọn gà rồi ăn đi."
Mã thị nhìn đám gà đã chết, đau lòng một hồi, nhưng lại nghĩ đến nhà họ Kiều cũng bị như vậy thì thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Đúng rồi, ngươi không bị bọn họ phát hiện đấy chứ?" Mã thị vội hỏi con trai.
Lâm Tiểu Hổ: "Không... không, ta về rồi mà họ còn chưa về."
Lâm Thạch: "Có lẽ bọn họ căn bản không biết Tiểu Hổ làm, nếu không thì sao Chân thị lại không chạy đến làm ầm lên?"
Mã thị vừa nghe lập tức thấy cũng đúng: "Ừ nhỉ, sao Chân thị lại không làm ầm lên? Kỳ lạ. Chẳng lẽ mang thai nên thay đổi? Nhưng hồi trước mang thai thì nàng vẫn đanh đá vậy mà."
Lâm Thạch: "Ai biết mấy người phụ nữ mang thai các ngươi thế nào? Có lẽ là thay đổi theo giai đoạn cũng nên?"
"Ừ, cũng có lý."
Bên nhà họ Kiều, mọi người ăn điểm tâm xong liền đi làm ruộng, Kiều Triều vẫn ở nhà, Chân Nguyệt bảo hắn cùng ba đứa nhỏ giặt quần áo, sau đó ở mảnh đất sau nhà cũng làm ít việc.
Trước kia bị Lâm Tiểu Hổ phá hỏng một ít, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều cày xới lại, nàng định trồng ít đồ.
Chỉ là nàng không hiểu dị năng hệ mộc của mình sao lại thế này, lúc mới xuyên qua nàng vẫn dùng được một chút, tuy rằng phát hiện dị năng vẫn còn, nhưng lại hoàn toàn không thi triển được, nàng nghĩ chắc là trong người không đủ khí.
Nghỉ ngơi mấy ngày như vậy, nàng qua đặt tay lên một cái cây chuẩn bị dùng một chút, vừa mới thả một chút xíu dị năng ra thì đứa bé trong bụng liền bắt đầu cựa quậy điên cuồng.
"Ưm..." Chân Nguyệt ôm bụng rên nhẹ một tiếng, không dám động đậy nữa, cái thằng phá đám này! Làm chậm trễ hết việc!
Kiều Triều ở bên cạnh cảm thấy nàng có động tĩnh liền lập tức bỏ cuốc xuống đi tới: "Sao vậy?"
Chân Nguyệt chậm rãi khoát tay: "Không sao, ta đi nghỉ một lát."
Kiều Triều vội vàng đỡ nàng, đợi đến khi nàng ngồi yên ổn trên giường thì mới quay ra sau nhà.
Chân Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi, nàng sờ bụng nghĩ bụng đợi cái thằng phá đám này ra đời, nàng sẽ lại trổ tài!
Chẳng mấy chốc lại phải chuẩn bị làm cơm trưa nhưng Chân Nguyệt không thể tự mình làm được, trong nhà còn có một người lớn nữa cơ mà.
Gà ướp ngày hôm qua với thỏ vẫn để một bên, thêm rau xanh với dưa muối là được.
Tiểu Hoa nổi lửa, Chân Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ Kiều Triều: "Cho chút dầu vào, sau đó bỏ gà vào."
Kiều Triều: "Dầu?"
Tiểu Hoa nhanh nhảu chỉ vào cái vại dầu bên cạnh: "Cậu, ở trong đó."
Kiều Triều nhanh chóng mở ra nhìn một chút, bên trong chỉ còn một lớp mỡ lợn mỏng, Kiều Triều chỉ lấy một nửa: "Nhiều như vậy đủ chưa?"
Tiểu Hoa nhỏ giọng: "Cậu ơi, nhiều, một chút xíu là được rồi." Nói xong còn liếc nhìn Chân Nguyệt, sợ mợ lớn lại mắng cậu mình.
Chân Nguyệt cũng muốn ăn nhiều đồ có mỡ, nhưng mà nhà này giờ thật không thể phung phí như vậy: "Cho một nửa là đủ rồi."
Tiểu Hoa còn muốn nói vẫn là nhiều, nhưng mợ lớn đã lên tiếng rồi, nên Tiểu Hoa cũng không dám nói gì thêm.
Kiều Triều cho dầu vào nồi, cái nồi đã nóng chỉ nghe thấy một tiếng "bá", còn có dầu bắn ra, Kiều Triều thấy mu bàn tay tê rần liền vội vàng lùi lại mấy bước.
Chân Nguyệt: "Ngươi lùi cái gì mà lùi, mau bỏ gà vào đi."
Kiều Triều nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cầm lấy miếng thịt gà ném xa xa vào... Ừ, ném vào... May mà miếng thịt gà vẫn vào được trong nồi.
Chân Nguyệt sợ miếng thịt gà rớt xuống đất: "...Mau đảo lên đi!"
Kiều Triều lại cuống cuồng tay chân đảo lên: "Cứ đảo như vậy hoài hả?" Hắn quay đầu nhìn Chân Nguyệt một cái, tay bỗng dưng dùng hơi mạnh, nhưng Kiều Triều vừa dùng lực một cái thì miếng thịt gà bay ra ngoài nồi.
Chân Nguyệt đỡ trán: "Đảo một lát lại chờ một chút hãy đảo, cái thịt đó rửa nhanh rồi bỏ vào."
"À à à." Kiều Triều cả người đều luống cuống, thành ra đầu đầy mồ hôi.
"Cho chút gừng vào." Chân Nguyệt lại nói, vốn định cho chút rượu nhưng mà nhà này lại không có, rượu vẫn là đồ xa xỉ.
Kiều Triều: "Gừng đâu?"
Tiểu Hoa lập tức đi lấy gừng lại đây, Kiều Triều cầm dao định thái, Chân Nguyệt: "Chờ đã, ngươi nhìn cái gừng không dơ à? Không rửa à?"
Kiều Triều: ...Vội vàng mang gừng đi rửa.
"Thái thế nào?"
Chân Nguyệt: "Thái lát ra, hai lát là được rồi."
Kiều Triều cẩn thận từng ly từng tí làm theo: "Dày như vậy được không?"
Chân Nguyệt: "Được, bổ xuống! Ngươi là heo à? Sao đến cái lát gừng ngươi cũng không thái được?" Chân Nguyệt lại bắt đầu mắng người, dù sao trong lòng nàng vẫn còn bực.
Kiều Triều: ...Hắn thật sự không biết mà! Hắn sẽ phê tấu chương, nhưng ở cái nhà này ngoại trừ chỗ Kiều Tam có bút ra thì không còn cái gì nữa.
Cuối cùng cũng nhanh chóng thái hai lát gừng vào, đảo thêm mấy cái nữa, mãi cho đến khi đổ thêm một chút nước vào đun thì Kiều Triều mới lau một phen mồ hôi.
Xào rau mệt chết hắn... không đúng, vì sao hắn lại phải xào rau chứ? Rõ ràng trước đây xào rau toàn là nguyên thân làm chứ có ai.
Nhưng nhìn bụng Chân Nguyệt... thôi được, cứ làm vậy đi.
Thịt gà đã ướp rồi nên không cần cho muối, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều gắp một miếng cho nàng nếm thử: "Cũng được đấy, bỏ ra đi." Tuy rằng xào lâu như vậy, nhưng ăn được.
Thịt gà xong đến lượt thịt thỏ, Kiều Triều lúc này đã thuần thục hơn nhiều, Chân Nguyệt cũng tranh thủ nghỉ một chút không cần phải nhìn chằm chằm, đến lúc cần nhắc thì nàng nhắc một câu.
Rau xanh thì đơn giản hơn nhiều, cho chút dầu vào đảo đảo qua loa là được rồi, dưa muối cũng vậy.
Cuối cùng cũng xào xong đồ ăn, Kiều Triều cầm chén uống một hớp nước lớn, mệt chết hắn, thà đi làm ruộng còn hơn, hay là chiều lại đi lên núi xem thử, chiều đi một chuyến nữa vậy.
Tiểu Hoa đi đậy cái vại dầu lại, vừa nhìn vào bên trong thì chỉ còn lại một chút xíu dầu, hôm nay cậu cả đã cho nhiều quá rồi.
Nhưng mà mợ lớn cũng không nói gì, Tiểu Hoa cũng không thể nói gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play