Mụ Mã nghe thấy Lý Tam nói nhà mình kém nhà Kiều Đại Sơn thì nổi đóa, chỉ thẳng mặt hắn chửi: "Ngươi là cái thá gì mà dám chê bai chúng ta? Thôn trưởng, ở thôn mình, trừ hắn ra còn ai hay trộm đồ hả, hắn vốn có tiền sử, tối qua chắc chắn là hắn!"
Kiều Phong nhìn Lâm Thạch và những người khác, "Không phải các ngươi nói là kẻ trộm hả? Dáng lưng hắn khác gì Lý Tam?" Kiều Phong bảo Lý Tam quay lưng về phía họ.
Lâm Thạch và Lâm Thủy nhìn lưng Lý Tam rồi do dự một chút, "Hình như... Có hơi giống!"
"Ngươi đánh rắm!" Lý Tam lập tức quay ngoắt lại, "Đừng có mà không tìm được kẻ trộm nên đổ tội cho ta. Đợi chút, kẻ trộm chắc phải để lại dấu chân chứ, chỉ cần so là biết không phải ta."
Lý Tam đột nhiên thông minh hẳn, Kiều Phong nghĩ cũng thấy có lý, liền bảo người cầm đuốc soi xem có dấu chân kẻ trộm không. Kẻ trộm lẻn vào bếp nhà Lâm trộm ít lương thực, nếu không làm sao chạy nhanh như thế được, nên dấu chân từ cửa bếp kéo dài ra ngoài.
Nhưng vì có nhiều người chạy đến xem, dấu chân đã bị xóa mất, nên mọi người chỉ có thể tìm dấu chân ở cửa bếp.
Ngoài dấu chân của người nhà Lâm ra, những dấu còn lại chắc chắn là của kẻ trộm.
Lý Tam đi so thử thì thấy chân mình còn to hơn chân kẻ trộm, chân hắn vốn to mà, "Xem đi, ta đã nói không phải ta mà, hơn nữa trời lạnh thế này, ta dại gì mà nửa đêm mò ra ngoài."
Mụ Mã thấy nghẹn uất trong lòng không xả ra được, vốn tưởng Lý Tam là kẻ trộm thì có thể bắt đền tiền, ai dè Lý Tam không phải, thế là ai mới được chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT