Năm thứ mười bốn cuối đời Đại Chu, tháng 5, Kiều Định Vương đánh hạ Chiêu Châu, đến lúc này, Trần Trung Vương chỉ còn lại Lạc Châu.
Tháng 6, Mộ Khanh sinh hạ một bé gái, tuy không phải con trai, nhưng là con đầu lòng của A Sơ nên mọi người đều rất vui mừng, hơn nữa A Sơ cũng từ chiến trường trở về.
“Vất vả cho nàng rồi!” A Sơ áp mặt vào mặt vợ nói.
Hốc mắt Mộ Khanh lập tức đỏ hoe, ôm lấy hắn, “Cuối cùng thì chàng cũng về.” A Sơ xoa xoa khóe mắt nàng, “Ừ, ta đã về rồi. Đừng khóc, không tốt cho sức khỏe.” Mộ Khanh cũng vì quá vui mà khóc, vội lau nước mắt, “Ta chỉ là đang vui thôi.” A Sơ lại nhìn đứa con gái đang ngủ bên cạnh, giống hắn cũng giống vợ, nhìn mà lòng người mềm mại.
“Đã đặt tên chưa?” Mộ Khanh lắc đầu, “Chưa, chỉ có nhũ danh, gọi Tiếu Tiếu, nó rất thích cười. Còn tên chính thì chàng xem là chàng đặt hay để cha đặt?” Ý của mẹ nàng là nên để cha chồng đặt thì tốt hơn, như vậy sẽ thể hiện đứa trẻ được vương gia coi trọng.
“Vậy mẹ nói sao?” Mộ Khanh: “Mẹ nói chúng ta tự đặt cũng được, để cha đặt cũng được, nếu không nghĩ ra thì đi xem một chút…” Cuối cùng nàng nói chờ phu quân trở về rồi nói, trước cứ dùng nhũ danh, nhũ danh là chính nàng đặt, bà nội và bà ngoại cũng không có ý kiến.
Bất quá mẹ nàng sau khi đến vẫn mắng nàng một trận, nói đáng lẽ phải để vương phi đặt, như vậy mới thể hiện sự tôn trọng. Nhưng bà nội lại nói bọn họ đều là người không học rộng biết chữ, không giống nàng đọc đủ loại sách vở, cho nên để nàng đặt cũng không sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT