Hai ngày sau, đoàn người mang pháo đến Dời Châu huyện, lúc này trên đường ở Dời Châu huyện không một bóng người, ngay cả đám lính áp tải hàng cũng thấy kỳ lạ. Họ đi thẳng đến phủ nha, Lưu Vĩ lấy lệnh bài ra, "Chúng ta muốn gặp tướng quân Phong."
Lính canh thấy lệnh bài, nhận ra người từ Thương Quận huyện đến, mà ai cũng biết Thương Quận huyện là nơi Kiều Triều bảo hộ, xem như đại bản doanh của Kiều Triều.
"Chờ một lát." Lính canh nhìn người, rồi nhìn sang xe hàng phía sau, đồ trên xe được vải che kín, không thấy rõ bên trong, nhìn như là vải bố?
Kiều Triều đang huấn luyện binh lính. Trước kia binh lính lười biếng, hễ chiến tranh đến, toàn là pháo hôi! Mấy ngày nay hắn huấn luyện người ta kêu trời trách đất, nhưng không ai dám hó hé, bởi người xen vào đã chẳng còn ai.
Để phòng thủ, từ lúc đến đây, mỗi ngày Kiều Triều chỉ ngủ hơn hai canh giờ, sau đó luôn bận tối tăm mặt mày. Uất Trì Thịnh cũng bị hắn phái đi hậu cần, cũng lu bù tối tăm mặt mày.
Biết có người nhà đến, Uất Trì Thịnh tưởng có thêm người đến hỗ trợ, vừa thấy chỉ vài người, mang theo một cỗ xe đến.
"Các ngươi mang cái gì đến đây? Rau quả à?" Không phải hắn nói, rau quả nhà Kiều gia ngon hơn chỗ khác, từ khi đến Dời Châu huyện, đồ ăn ở đây kém xa Thương Quận huyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play