Sau khi về nhà, Kiều Triều kể với Chân Nguyệt tình hình.
Chân Nguyệt nghi hoặc: “Thật sự không có đuổi tận g·i·ế·t tuyệt?”
Kiều Triều cũng thấy có gì đó không đúng, “Không có, chỉ là lưu đày.”
Chân Nguyệt nghĩ không ra điều gì, chỉ nói: “Có lẽ do lão hoàng đế chột dạ nên không dám, thôi thì cũng không liên quan nhiều đến chúng ta. Núi Ba Ngón đã được khai hoang tốt rồi, trên núi vẫn cần phải xây nhà, ngươi nên sắp xếp một chút, còn phải đào thêm giếng trữ nước nữa.”
Ngọn núi mới mua được gọi là núi Ba Ngón, nhìn từ xa đỉnh núi nhô lên như ba ngón tay, nên mọi người đều gọi là núi Ba Ngón. Núi cũng không cao lắm, khá bằng phẳng nên có thể trồng trọt được.
Kiều Triều không cho rằng hoàng đế kia là chột dạ, nếu là hắn, muốn đối phó với một gia tộc thì không thể chỉ dừng ở đó, chắc chắn là phía sau còn có sắp đặt gì khác, nhưng những điều này hắn không nói với Chân Nguyệt.
“Được, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT