Khi nhìn thấy Chân Nguyệt lại đưa cho mỗi người một cái dây buộc tóc, hai đứa trẻ hoàn toàn ngơ ngác. Tiểu Hoa cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đại cữu mụ, cái này, cái này là cho chúng ta sao?"
Chân Nguyệt: "Ừ, tự các ngươi buộc tóc đi, không thì để nhị cữu mụ giúp cho." Dù sao bảo nàng làm thì không được, nàng không quen.
"Cảm ơn đại cữu mụ." Hai đứa nhanh chóng cầm dây buộc tóc vui vẻ chạy vào phòng. Tiểu Hoa không nhờ Tiền thị buộc tóc, mà tự tay buộc cho Tiểu Thảo trước rồi mới buộc cho mình.
Chân Nguyệt thì mang hạt giống đi ngâm, rồi lại ra sau nhà xem xét, một khoảnh đất nhỏ đã được xới lên. Lúc này Kiều Đại Sơn vẫn đang ở sân tiếp tục làm việc đẩy xe, còn Kiều Đại và Kiều Nhị thì không biết đi đâu.
Đến tận khi mặt trời sắp lặn, hai người mới trở về, trên tay còn cầm cá. Thì ra hai người vào núi sâu bắt cá, được một con cá trích lớn.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nhị đi xa như vậy, nhưng bắt được một con cá to thế này, hắn cảm thấy thật đáng.
Suốt dọc đường đặt trong gùi còn đậy thêm cỏ dại, sợ bị người khác nhìn thấy. Trên đường lại gặp mụ Chu tham lam, khi mụ Chu muốn xem gùi của bọn họ đựng gì, Kiều Triều đã nhanh chân chạy một mạch.
Kiều Nhị còn ngơ ngác, mụ Chu đuổi theo cũng không kịp, "Ôi trời! Ta chỉ muốn xem các ngươi đựng gì trong gùi thôi, chạy nhanh vậy làm gì?"
Kiều Nhị: "Mụ Chu, trong gùi không có gì, toàn cỏ để nuôi heo thôi mà."
Mụ Chu: "Toàn cỏ cũng cho ta xem một chút có sao?"
Kiều Nhị không cãi lại, "Đại ca ta đi rồi, con cũng đi đây." Nói rồi hắn cũng nhanh chân đuổi theo Kiều Triều.
Ngày nào Chân Nguyệt cũng đưa dị năng vào đám rau dưa vừa gieo. Rau dưa lớn càng thêm tốt. Không những vậy, cây cà chua vốn một tháng nữa mới ra hoa kết quả thì giờ đã bắt đầu có nụ.
Hạt giống rau hẹ và rau cải cũng đã nảy mầm, rất nhanh là có thể đem trồng xuống đất. Mỗi sáng và chiều Chân Nguyệt đều phải ra xem đám rau của mình một chút.
Cái xe đẩy cũng làm xong rồi, đem Tiểu A Sơ đặt vào đẩy đi, không cần lúc nào cũng ôm nữa.
Mấy ngày nay Chân Nguyệt vẫn luôn chuẩn bị đồ để gieo trồng không đi đâu cả. Có xe đẩy, Kiều Trần Thị bế Tiểu A Sơ định ra ngoài đi dạo một lát rồi về.
Nhưng ai ngờ cái xe đẩy nhỏ này bị cháu của mụ Chu thấy được, thằng bé tên cẩu Thặng, mới ba tuổi, chỉ vào xe đẩy đòi lấy.
Mụ Chu lập tức đi tới nói với Kiều Trần Thị: "Kiều Đại nương à, cho cháu trai ta chơi một lát thôi, chơi một tí là được."
Kiều Trần Thị: "Cái này không được, Tiểu A Sơ nhà ta cần nằm ở đây."
Mụ Chu lập tức ngồi xổm xuống bế Tiểu A Sơ đặt vào lòng Kiều Trần Thị, "Cô bế nó có phải tốt không? Trẻ con nên được bế nhiều vào."
Kiều Trần Thị còn chưa kịp phản ứng thì chỉ đành nhanh chóng ôm lấy đứa bé cho vững. Mụ Chu đã nhấc cháu trai mình đặt lên xe đẩy rồi đẩy đi luôn.
Đùa một lúc, chơi chán, mụ Chu đẩy cháu về nhà. Kiều Trần Thị định đuổi theo, mụ Chu đã chạy nhanh mất dạng. "Này? Bà của cẩu Thặng, cái xe đẩy nhà tôi sao bà lại đẩy đi?"
Nhưng mụ Chu làm như không nghe thấy gì, nhanh chóng biến mất.
Tiểu A Sơ không ngoan, cứ phải đợi ở ngoài. Kiều Trần Thị thấy con sắp khóc, vội ôm con về. Chân Nguyệt vừa chăm sóc cây xong đi vào sân trước rửa tay.
Kiều Trần Thị đưa con cho nàng, "Bà của cẩu Thặng đẩy xe của Tiểu A Sơ đi rồi, con đi đòi về."
Chân Nguyệt: "Bà của cẩu Thặng là ai?"
Kiều Trần Thị: "Mụ Chu." Rồi nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Chân Nguyệt: Cái mụ Chu hay thích chiếm đồ lặt vặt của người khác đó hả?
Thế nhưng không bao lâu, Kiều Trần Thị lau nước mắt trở về "Sao bà ấy có thể làm vậy chứ, sao lại có thể như thế."
Chân Nguyệt nhướng mày, "Chuyện gì xảy ra?"
Kiều Trần Thị: "Bà ấy bảo cẩu Thặng thích cái xe đó lắm, với lại bà ấy giữ xe cẩn thận, bảo chúng ta làm cái khác là được. Con cứ nói đó là đồ của Tiểu A Sơ, kêu bà ấy trả mà bà ấy không trả."
Chân Nguyệt cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại căm tức như vậy, Kiều Trần Thị thật quá yếu đuối, đòi lại đồ của nhà mình cũng không đòi được, còn khóc lóc quay về.
Mấy ngày nàng xuyên tới đây nhìn Kiều Trần Thị cũng không tệ mà, lúc trước khi nàng bế Tiểu A Sơ tư thế không đúng, Kiều Trần Thị còn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng cơ mà, hơn nữa mẹ của nàng đến đây Kiều Trần Thị cũng còn dám mặt lạnh đấy thôi.
Vậy mà đụng tới kẻ hung hăng hơn thì lại chịu thua? Có điều ngẫm lại, những ngày này nàng đích thực chưa từng thấy Kiều Trần Thị cãi nhau với ai bao giờ, hoặc có thể nói là chuyện cãi nhau, hình như lúc nào nàng cũng là người xông lên trước.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì thấy cũng có điểm tốt, bà mẹ chồng nhu nhược không có bản lĩnh, vậy không phải là để cho nàng làm đại vương hay sao?
"Cô bế nó vào phòng đi." Chân Nguyệt đưa con cho Kiều Trần Thị, đứa trẻ lúc này đã ngủ rồi.
Đợi Kiều Trần Thị nhận lấy đứa trẻ, Chân Nguyệt cầm dao phay và giỏ rời đi, theo trí nhớ trong đầu mà đi đến nhà mụ Chu.
Nàng nhanh chóng đến nhà mụ Chu bắt đầu gõ cửa, gõ mạnh liên hồi.
"Ai đấy?"
Khi mụ Chu mở cửa nhìn thấy Chân Nguyệt, hoảng sợ định đóng cửa lại, nhưng chỉ một giây sau, Chân Nguyệt đã cầm dao phay chém một phát vào cánh cửa.
Mụ Chu sợ hãi la thất thanh, "Chân thị, cô làm gì thế hả?"
Chân Nguyệt dùng sức đẩy cửa đi vào, "Trả lại xe đẩy cho ta."
Mụ Chu tỉnh bơ nói: "Bà bà nhà cô đã cho ta rồi."
Chân Nguyệt mặt không cảm xúc lặp lại: "Ta nói, trả lại xe đẩy cho ta."
Mụ Chu ưỡn ngực, "Ta đã nói là của nhà ta rồi."
Chân Nguyệt gật đầu, "Đã vậy thì đồ của nhà ngươi là đồ của nhà ta." Nàng đi thẳng vào bếp.
Mụ Chu muốn ngăn lại nhưng bị nàng đẩy ra. Chân Nguyệt vào bếp liền thấy bánh bao để trên bàn, nàng cầm lấy gặm luôn, ở Kiều gia chỉ có cháo hoặc cơm, nói thật thì nàng chưa ăn bánh bao bao giờ.
Mụ Chu xông vào thấy Chân Nguyệt đang ăn bánh bao nhà mình, lại hét lên: "Cô làm gì đấy? Ai cho cô ăn bánh bao nhà ta?"
Chân Nguyệt: "Ngươi cho."
Mụ Chu: "Ta cho khi nào." Thấy Chân Nguyệt lại bỏ hai cái bánh bao còn lại vào gùi sau lưng, mụ định giật lại nhưng Chân Nguyệt đã nhanh tay ném vào gùi. Không những vậy, nàng còn lật các nắp đậy khác lên, thấy rau dại trong rổ cũng lấy một nắm bỏ vào gùi.
Mụ Chu vẫn muốn giật lại nhưng không được, "Chân thị, cô không sợ ta mách trưởng thôn sao?"
Chân Nguyệt: "Cô đi đi."
Mụ Chu: "Rốt cuộc cô muốn gì?"
Chân Nguyệt chớp mắt mấy cái, "Không muốn gì cả, chẳng phải đồ nhà ngươi cũng là đồ của ta sao? Quan hệ chúng ta tốt mà? Xe đẩy của ta là đồ của nhà ngươi, đồ của nhà ngươi đương nhiên là của ta rồi?" Nàng nhanh tay với từ nóc tủ xuống một thứ, lại là thịt khô.
Nhà này cũng được đấy chứ, lại còn có thịt khô nữa.
"A a a a! Cô trả lại cho ta!" Mụ Chu lao vào định đánh Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt nhanh chóng né sang một bên làm mụ Chu mất đà ngã xuống đất...