Đào xong dây nho bỏ vào sọt, một đường đi xuống, sau lưng Chân Nguyệt đều là thực vật, có chút Kiều Triều cũng không biết là cái gì, thế nhưng Chân thị lại đều biết?
Hắn nghĩ có thể là Chân thị trước kia thường xuyên đến núi hái rau dại, cho nên tương đối quen thuộc.
"Chờ một chút." Kiều Triều bỗng nhiên cảm thấy phía trước có động tĩnh, hắn lập tức dừng bước.
Chân Nguyệt cũng dừng bước, chỉ thấy Kiều Triều bỗng nhiên nhanh chóng leo lên một cây bên cạnh nhìn ra xa, chỉ một lát hắn lại leo xuống nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi đường khác đi, chỗ đó có mấy con lợn rừng lớn."
Nếu là một con, hắn cố sức giao chiến còn có thể giết được lợn rừng, nhưng hiện tại ở đây mấy con, chọc giận chúng nó cũng không phải chuyện đùa.
Chân Nguyệt đương nhiên nghe lời hắn, vẫn luôn đi theo phía sau hắn.
Một lát sau, bọn họ lại đụng phải một ổ thỏ con, hai người vất vả một hồi lại bắt được ba con.
Chân Nguyệt: "Bắt sống mang về nuôi."
Kiều Triều vốn định cắt cổ thỏ, cứng rắn dừng động tác trong tay.
Sau đó, hai người lại gặp trứng vịt trời, còn gặp rắn lục không độc, chỉ là hai người đều không ăn thịt rắn, cho nên cũng không giết rắn.
"Trước ngươi nói trên núi có sông? Ở đâu?"
Kiều Triều: "Khá xa." Hắn nhìn trời, "Hôm nay có lẽ không đủ thời gian."
Chân Nguyệt: "Vậy thôi, chúng ta lát nữa về luôn đi."
"Ừ."
Hai người trên đường về, lại gặp gà rừng, Kiều Triều còn chưa ra tay thì Chân Nguyệt đã vung dao chặt, "rắc" một tiếng, gà rừng bị đập chết.
Kiều Triều: ...
Chân Nguyệt: "Vừa hay tối nay lại có gà ăn."
Tiếp theo hai người ngoài quả dại rau dại thì không tìm thấy thứ gì khác, đợi về đến nhà thì trời cũng sắp tối.
Kiều Trần Thị vẫn đứng ở cửa ngóng, "Sao giờ này các ngươi mới về, không phải đã bảo các ngươi về sớm một chút sao?"
"Đúng rồi; lúc trước ta thấy Mã thị khập khiễng về, không biết nàng có phải ngã xuống mương nào không."
Chân Nguyệt: "Chắc là làm chuyện xấu gặp báo ứng."
Kiều Trần Thị: "Đúng, đúng."
"A a" Tiểu A Sơ trong lòng Kiều Trần Thị, không biết có phải nghe được giọng quen thuộc, đôi mắt lập tức hướng về phía Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt nhìn hắn một cái, "Ta đi rửa tay trước, đồ vật Kiều Đại ngươi cất đi."
Kiều Triều: "Được."
Cả nhà thấy đồ vật trong gùi Kiều Triều đeo thì đều vừa sợ vừa vui, Kiều Triều cho Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên mỗi người một quả dại.
Đợi Chân Nguyệt đến bế con, Kiều Trần Thị cũng cầm gà đi làm, nàng giờ đã thành thói quen, lão đại nhà nàng lần nào lên núi đều có thể mang đồ về.
Thỏ bị bỏ vào trong lồng sắt, "Cái này phải cho ăn thế nào?"
Chân Nguyệt: "Mỗi ngày cho ăn cỏ là được."
Tiểu Hoa: "Mỗi ngày ta sẽ đi cắt cỏ về cho ăn." Tiểu Thảo, Tiểu Niên cũng nhanh nhảu nói mình cũng sẽ đi cắt cỏ, gà trong nhà cũng do ba đứa thỉnh thoảng lại đi đào giun cho ăn.
Chân Nguyệt: "Phải cho ăn tốt đó, đợi sau này thịt chúng thì mỗi người đều có phần."
"Được!"
"Còn mấy thứ này thì sao?" Kiều Triều lấy ra mấy loại rau Chân Nguyệt mang về.
Chân Nguyệt: "Ngươi cứ để đó, lát nữa ta làm."
"Ừ."
Kiều Triều sắp xếp xong rồi rửa tay, Chân Nguyệt liền đưa con cho hắn bế, giờ Kiều Triều bế con đã rất thuần thục.
Chân Nguyệt mang mấy loại rau mình mang về ra phía sau nhà, lát nữa lại cầm cuốc đến đào hố, đem mấy thứ kia trồng hết xuống, rồi gánh nước tưới.
Còn dây nho thì Chân Nguyệt đem trồng trước sân, nghĩ sau này lớn lên có thể làm giàn nho.
Cứ bận bịu đến khi có thể ăn cơm thì thôi, bữa tối hôm nay rất ngon, mọi người ăn no căng bụng, mấy ngày trước kia chuyện này còn là điều không dám nghĩ tới, giờ thì Kiều Đại Sơn lại còn được uống một chút rượu gạo.
Lúc ăn cơm thì Kiều Trần Thị vừa ôm con vừa ăn, đợi Chân Nguyệt ăn xong thì nàng mới đưa con cho Chân Nguyệt, Chân Nguyệt đi cho bú.
"Làm cho con cái xe đẩy đi." Chân Nguyệt sau khi nhận con nói một câu.
"Xe đẩy?" Mọi người nghi hoặc.
Chân Nguyệt: "Lát nữa Tam đệ đưa giấy bút cho ta một chút, ta vẽ ra, cha xem thử làm được không."
Mọi người vừa nghe đều hết sức kinh ngạc, Tiền thị: "Chị dâu biết vẽ à? Chị không phải không biết chữ sao?"
Chân Nguyệt: "Ta không biết chữ, nhưng vẽ cái hình thì có gì khó đâu?"
Mọi người: ... Có gì khó sao?
Kiều Trần Thị: "Hay là ngươi vẽ xuống đất đi." Như vậy cũng không lãng phí giấy mực của lão tam.
Chân Nguyệt gật đầu, "Cũng được." Dù sao chỉ cần làm được là được.
Chân Nguyệt ôm con về phòng bắt đầu cho con bú, cho bú xong thì đặt con lên giường dỗ ngủ, một lúc Kiều Triều đi vào thì nàng liền bảo hắn trông con, còn nàng thì đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Chân Nguyệt liền dùng que củi trên mặt đất vẽ sơ sài hình xe đẩy ra, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị ở một bên vừa nhìn vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào, hai người vừa nhìn vừa bắt đầu thảo luận.
"Chúng ta đi đốn củi về làm thử xem." Kiều Đại Sơn nói.
"Ừ, không cần gấp."
Kiều Triều cũng đi cùng, tuy rằng hắn không biết làm mộc nhưng chặt cây thì vẫn được.
Chân Nguyệt sau khi bọn họ đi thì giao con cho Kiều Trần Thị trông, Tiền thị mang theo ba đứa con gái nhỏ đi cắt cỏ, còn nàng thì ra sau nhà ngoài ruộng rau xem những rau mình mang về từ trên núi tối qua.
Một cây mầm cà chua dại, mấy cây mầm ớt dại, thậm chí còn có một cây mầm dưa hấu, thực ra những thứ này đều có thể đi mua hạt giống, chỉ là chỗ bọn họ không trồng nhiều mấy loại này, không biết có phải là do nông dân không biết trồng hay cảm thấy trồng ra ăn không ngon hoặc không bán được.
Kiều Trần Thị ôm con ra xem mới phát hiện Chân thị lại trồng đồ mới, "Sao lại trồng những thứ này? Trồng có sống được không. Trước Trương Bà tử trồng cái đó rồi, toàn chết không thì quả ra thì rất khó ăn. Ăn là đau bụng ngay." Kiều Trần Thị chỉ vào cây cà chua mầm.
Chân Nguyệt rất nghi hoặc, không lẽ vậy sao? Cà chua là dễ trồng nhất mà, với lại sao ăn lại đau bụng?
"Có phải bà ấy ăn khi nó chưa chín?"
Kiều Trần Thị: "Chính là đợi có quả thì thử một miếng liền đau bụng ngay."
Chân Nguyệt: "... Màu xanh phải không?"
Kiều Trần Thị suy nghĩ một lát gật đầu, "Ừ, đúng, chính là màu xanh."
Chân Nguyệt: "... Quả này chưa chín ăn sẽ bị trúng độc, phải đợi nó chuyển sang màu đỏ thì mới ăn được."
Kiều Trần Thị: "Thật hả? Sao ngươi biết?"
Chân Nguyệt: "Kiều Đại trước đi trấn trên nghe người ta nói."
Kiều Trần Thị vừa nghe, "Ra là vậy. Để loại đó ra xem sao, trước tiên có thể cho heo ăn thử một lần, rồi chúng ta lại ăn."
Chân Nguyệt: "Ừ."
Lúc này Tiểu A Sơ trong lòng Kiều Trần Thị ngáp, Kiều Trần Thị nhanh chóng bế hắn vào phòng ngủ, phía sau nhà chỉ còn Chân Nguyệt một mình, nàng đột nhiên đặt tay lên mấy cây rau, đầu ngón tay có một dòng ánh sáng xanh nhạt đột ngột chui vào mấy cây rau đó, màu sắc rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy, đây chính là dị năng của Chân Nguyệt.
Ngoài mấy thứ nàng trồng, một bên là chỗ nàng trồng củ cải, nàng cũng dùng dị năng vào, một lát sau thì sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Là do dị năng sắp dùng hết rồi, thật là...quá yếu...