Cửa bị Kiều Đại Sơn sửa lại thành một cánh cửa, bình thường thì đóng lại, còn về phần chỗ vách tường bị sập thì dùng đầu gỗ chặn lại.
Chờ đến khi lương thực trong nhà ăn hết, vào lúc rất khuya Kiều Nhị bọn họ mới khiêng cối xay đá, vào hầm lấy lương thực ra, trong hầm vẫn còn nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng cũng có một ngày sẽ ăn hết.
Đêm đó, Mạn Châu do dự một chút nói với Kiều Tam: "Tam ca... Ta muốn đưa cho nhà chút lương thực, ta... Lần trước ta gặp cha mẹ, trong nhà chẳng còn bao nhiêu để ăn." Người nhà nàng đều gầy trơ xương, không chỉ vậy, hai đứa con cũng rất ốm yếu.
Kiều Tam cũng rất do dự, dù sao cũng là nhà nhạc mẫu, cuối cùng hắn vẫn là hỏi ý kiến Kiều Trần Thị, Kiều Trần Thị lại hỏi Kiều Đại Sơn, cuối cùng Kiều Đại Sơn lại nói với Kiều Nhị, Kiều Nhị cuối cùng mới tìm Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt: "Cho năm cân là được rồi, không thể cho nhiều."
"Vâng ạ, cám ơn Đại tẩu!" Mạn Châu quỳ xuống, sau đó cùng Kiều Tam vào buổi tối lén lút mang lương thực về nhà mẹ đẻ.
Nhà Chung cũng bị đốt hết, bây giờ trời lạnh, Chung phụ lại tuổi cao, mọi gánh nặng đều dồn lên vai Chung Hảo Hàng, hắn cũng rất phiền muộn. Đọc sách bao nhiêu năm, một lần gặp chuyện thế này lại không biết làm gì, hắn thậm chí nghĩ còn không bằng trước kia đi đánh giặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play