Kiều Triều: “Được, ta nói với Nhị đệ một tiếng.” “Ừ.” Kiều Nhị rất nhanh đã biết chuyện Chân Nguyệt muốn xây nhà lớn, vừa nghe nói là nhà lớn Kiều Nhị liền không vội: “Vậy ta với Tiền thị cũng cố gắng kiếm tiền.” Kiều Triều: “Ừ, dù sao trước cứ siêng năng làm việc.” “Đại ca biết rồi.” Buổi tối ăn cơm, Tiền thị đột nhiên hỏi Chân Nguyệt: “Đại tẩu, ta nghe nói tẩu muốn xây nhà lớn?” Chân Nguyệt đang cho Tiểu A Sơ ăn bột củ sen, “Ừ, là nhà lớn, kiểu như nhà Vương viên ngoại vậy.” Nhà họ Vương là hộ giàu có nhất vùng, tuy không giàu bằng nhà họ Tống trong huyện nhưng cũng rất khá giả, nghe nói trong nhà còn có hộ vệ, nha hoàn bà mụ đủ cả.
Tiền thị rất hưng phấn, “Vậy sau này nhà ta có phải cũng sẽ giống nhà Vương viên ngoại không? Mẹ, lần trước bà Hồ gọi mẹ là lão phu nhân con thấy gọi rất đúng đó, sau này mẹ nhất định là lão phu nhân.” Kiều Trần Thị không giấu nổi vẻ mừng rỡ, “Vậy ta chờ các con cố gắng thật tốt, để người ta gọi ta là lão phu nhân.” Tiền thị: “Con và Kiều Nhị nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền, đến khi xây nhà sẽ đưa tiền ra.” Kiều Trần Thị: “Bây giờ trong nhà cũng có ít tiền rồi, còn chưa đủ sao?” Kiều Trần Thị nhìn về phía Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt: “Nếu muốn xây nhà lớn thì con sợ không đủ, với cả Háo Tử Sơn cũng cần khai hoang, trồng trà, chắc sẽ phải thuê người, sang năm Tam đệ cũng phải cưới vợ? Cái gì cũng cần tiền, trong nhà vẫn nên để dành, không thể dùng hết.” Kiều Trần Thị: “Con nói cũng phải.” Chân Nguyệt: “Nếu có thể thì mình mua thêm vài mẫu đất nữa trồng thêm lương thực và rau dưa, chỗ Háo Tử Sơn thì nuôi thêm ít gia súc, đúng rồi, con thỏ mà huynh nói vẫn chưa bắt về nuôi được, không thì mình mua về cũng được.” Một câu sau Chân Nguyệt nói với Kiều Triều.
Kiều Triều: “Chờ cha làm xong cung tên cho ta thì ta sẽ đi lên núi một chuyến, không vào sâu đâu.” Hắn thêm vào một câu sợ Kiều Trần Thị lo lắng vào núi nguy hiểm.
Kiều Đại Sơn: “Cung tên chắc ngày mai là xong, chỉ còn cái bó mũi tên, Lão đại con có thể ra chỗ thợ rèn hỏi xem họ có làm được không? Nhưng chắc phải đăng ký, mà làm tên thì sẽ rất đắt đấy.” Kiều Triều: “Ta cứ dùng cây trúc làm trước đã, vót nhọn là được.” Kiều Đại Sơn: “Vậy ngày mai cha tiện thể lấy cho con.” “Được, cảm ơn cha.” Có mục tiêu lớn hơn, cả nhà lại bắt đầu hăng hái làm việc, Kiều Tam đã phân chia khu ở Háo Tử Sơn, ngoài người nhà họ Hồ ra, hắn đi tìm thôn trưởng nói muốn thuê người khai hoang.
Một mảnh đất khoảng một mẫu, giá khoảng 300 văn, mà toàn bộ Háo Tử Sơn cần khai hoang chắc phải hơn hai mươi mẫu, thuê người khai hoang chắc cũng cần mấy lượng bạc.
Chân Nguyệt còn bảo Kiều Tam xây thêm mấy cái lán che mưa hoặc lều nghỉ ở sườn núi và đỉnh núi, cũng tốn một khoản.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT