Tiểu A Sơ ngủ rồi, Kiều Trần Thị mang quần áo đến cho Chân Nguyệt, "Chờ khi nào hắn tỉnh lại thì cho hắn thử xem, không vừa thì nói để ta sửa lại, ta cố ý làm rộng ra một chút, trẻ con lớn nhanh lắm, nhưng mà lớn quá cũng tốt."
Chân Nguyệt: "Cảm ơn nương, ta biết rồi."
Kiều Triều bên này rất nhanh đã đến chân núi, hắn nhìn những cây cối đó xem rốt cuộc là loại nào thích hợp làm cung tên, còn chặt thử một ít cành cây nhỏ xem sao.
Gỗ chá trông như thế nào hắn không rõ lắm, cuối cùng nghĩ một hồi, chém một chút cây trúc sau đó cảm thấy có thể mấy loại cây này đều mang về.
Lúc trở về giữa đường lại đụng phải Lâm Trân Nương, Kiều Triều nghĩ người này có thể lại muốn bám lấy mình nên chuẩn bị nghĩ hay là lại đánh ngất luôn cho xong, ai ngờ Lâm Trân Nương nhìn thấy hắn liền biến sắc chạy ngay.
Giảm bớt công phu của Kiều Triều, hẳn là trước đây những gì hắn làm đã dọa người này sợ mất mật, quả nhiên đối phó loại vô lại này phải thể hiện một chút sự hung ác của mình, để về sau hắn không dám phạm nữa.
Về đến nhà Kiều Triều kể lại với Chân Nguyệt một chút, Chân Nguyệt nghĩ ngợi, "Ta nhớ Trương Bà, con trai của nàng hình như là bị bắt lính phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT