Anton lao ra khỏi phòng, ngoái đầu nhìn lại, cả tòa nhà được ghép tạm bợ bằng ván gỗ và tấm sắt, xiêu vẹo chực đổ, đang rung lắc dữ dội và tỏa ra những luồng ánh sáng ma thuật.

Không dám nán lại, cậu nhanh chóng rời đi.

Nơi này là khu vực sâu nhất của Hẻm Knockturn, vô số lều bạt, nhà lụp xụp, nhà làm bằng cành cây chồng chất lên nhau, rải rác khắp các ngóc ngách quanh hồ nước lớn.

Trông chẳng khác nào một khu ổ chuột. 

Nhưng còn đáng sợ hơn nhiều so với những khu ổ chuột thông thường.

Có những mụ phù thủy lẩm bẩm điên dại đang nấu một nồi chất lỏng xanh lè sủi bọt kỳ quái.

Cũng có những đứa trẻ ôm vài con búp bê chơi đùa, nhìn kỹ mới thấy, những con búp bê đó vậy mà lại là những xác người bị sấy khô và thu nhỏ!

Anton chưa đi được bao xa, đã phát hiện có vài ánh mắt đầy ác ý đang dõi theo mình.

Thậm chí còn có một kẻ loạng choạng đi theo mình.

 'Trẻ con ôm vàng đi giữa chợ', câu nói này chợt lóe lên trong đầu cậu, thân xác mà cậu xuyên không đến, trông chừng cũng chỉ khoảng mười tuổi, xách theo một chiếc vali còn lớn hơn cả người, ở Hẻm Xéo đầy nguy hiểm này, trông đặc biệt hấp dẫn.

Anton nghĩ ngợi một lát rồi dừng bước.

Lạnh lùng quay đầu nhìn về phía kẻ đang bám theo, đôi mắt hắn rất to, đầu cũng rất to, nhưng thân hình lại gầy gò, mái tóc rối bù và hàm răng đen vàng lộn xộn.

Lại liếc nhìn những ánh mắt đầy ác ý ẩn hiện ở đằng xa.

Cười khẩy, cậu lớn tiếng nói, “Tôi là học trò của Alex Fiennes, nếu vì có người tấn công tôi mà khiến thầy tôi lỡ việc, thầy ấy sẽ không ngại giết người đâu!”

Vừa dứt lời, cây đũa phép trong tay cậu khẽ động, một vệt sáng ma thuật nổ tung trên mặt đất ngay trước cái đầu to kia.

“Imperio!” Cái đầu to thét lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào Anton một lát, rồi chậm rãi từng bước lùi vào bóng tối.

Ngay sau đó, tất cả những ánh mắt dòm ngó xung quanh cũng tan biến.

Imperio, một trong Ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ, dù không quen biết Fiennes, người ta cũng có thể cảm nhận được “chất” của lão qua cách thi triển hắc ma pháp lưu loát của học trò lão. 

Một kẻ không thể đụng vào.

Anton cười khẩy, hếch mũi nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ, tiếp tục bước đi.

Không ai biết rằng, lưng áo trong của cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

Thật kích thích! 

Cậu thì hiểu cái quái gì về Imperio chứ.

Câu Thần Chú Chuyển Hồn duy nhất mà cậu học được lại có ánh sáng ma thuật tương tự như bùa Độc Đoán, nên rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.

Đi dọc Hẻm Knockturn ra ngoài, ngay ngoài ngõ chính là Hẻm Xéo, rồi từ Hẻm Xéo lại đến quán Cái Vạc Lủng.

Cuối cùng thì Anton cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Rồi cậu lại trở nên mơ hồ.

– Tiếp theo đây cậu phải đi đâu?

Hogwarts ư? Điều đó là không thể, chưa nói đến việc cậu chưa nhận được thư nhập học từ cú mèo, ngay cả trường ở đâu cậu cũng không biết.

Tạm thuê một phòng ở quán Cái Vạc Lủng chăng? 

Trong người lại không có tiền, trong rương có lẽ có chút tiền đủ mua thức ăn, nhưng cậu cũng không dám mở rương ra lục lọi ở nơi này, bên trong ngoài xác chết của lão phù thủy, còn có một người sói không rõ tình hình.

Lupin sống chẳng dễ dàng gì, đi đến đâu cũng bị xa lánh vì thân phận người sói của mình.

Đột nhiên, trong lòng cậu chợt lóe lên một ý nghĩ. 

Nhà Weasley!

Thứ nhất, Lupin là bạn tốt của họ, có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ. Thứ hai, mái tóc đỏ trên đầu cậu tuy có khác biệt so với nhà Weasley, nhưng không quá lớn. Trong chủng tộc người Âu Mỹ, tóc đỏ là của người Celt, trong giới phù thủy, chỉ có duy nhất nhà Weasley là như vậy, hơn nữa cậu còn trông hơi giống Ron. Khó mà nói là họ hàng xa ở đâu. 

Nhưng mà... 

Cậu cũng không biết nhà họ ở nơi nào.

“Khỉ thật.” Anton ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết nơi nào trên thế giới này là chỗ cho mình dung thân.

Nhưng cậu không bỏ cuộc. 

Nếu không thể tìm được ai để dựa dẫm, vậy thì tự dựa vào chính mình.

Phải tìm cách kiếm chút tiền, đó là điều kiện cần thiết nhất để sống sót. 

Trong quán bar lưa thưa vài người ngồi, dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng trò chuyện xào xạc lọt vào tai, nghe có vẻ ồn ào.

Anton nhìn từng người một, cố gắng tìm kiếm một cơ hội nào đó.

Cuối cùng, một người có đặc điểm trông đặc biệt rõ ràng xuất hiện trước mắt. 

Vóc dáng cao lớn đến ba mét rưỡi quả thực quá nổi bật. 

Mái tóc dày rậm và bộ râu xồm xoàm gần như che kín cả khuôn mặt, trên người mặc một chiếc áo khoác da chuột chũi.

Người này chẳng lẽ là Hagrid sao?

“Hagrid, do những hành động ngu ngốc của ông mà dẫn đến cục diện hiện tại, tự mình đi giải thích với Dumbledore đi!” Một phù thủy nam đứng cạnh Hagrid cau có mặt mày, giọng điệu có phần cay nghiệt.

Hagrid trông có vẻ bồn chồn không yên, “Giáo sư Snape, tôi…” 

Ông ta đón nhận ánh mắt sắc bén của Snape, môi mấp máy, cuối cùng đáng thương cúi gằm mặt. 

Ông ta do dự hồi lâu, nhích người trên ghế, tiến lại gần hơn một chút “Giáo sư Snape, vẫn còn có thể cứu vãn được, cầu xin thầy giúp tôi, tôi không thể khiến Giáo sư Dumbledore thất vọng về tôi.”

Quả nhiên!

Thật sự là Hagrid, hơn nữa còn có cả Snape! 

Lòng Anton chợt động, nhanh chóng hồi tưởng thông tin về hai người này, cố gắng tìm kiếm thông tin hữu ích.

Đầu tiên, cho dù hai người này nguyện ý giúp cậu, cũng không thể đưa cậu đến Hogwarts. 

Hơn nữa, cậu không thể để hai người biết về tình hình của Lupin, Snape và Lupin là kẻ thù không đội trời chung, nói riêng với Hagrid cũng không được, vị này nổi tiếng 'kín miệng như bưng', Snape sẽ biết ngay lập tức.

Việc duy nhất cậu có thể làm, hình như chỉ còn một cách. 

Anton cẩn thận nhìn quanh, đi đến góc phòng, mở hé một khe hở của hành lý, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Lão phù thủy xem ra đã chết hẳn rồi, có lẽ là do góc độ cậu nhét lão vào lúc đó, con dao găm đã cắt vào cổ lão, cả cổ đều bị đứt lìa. 

Lupin trông tình trạng cực kỳ tệ, chỉ một lời nguyền Crucio, giờ đây sắc mặt trắng bệch yếu ớt dựa vào góc tường, thấy cậu nhìn vào, khẽ mỉm cười.

Anton giơ ngón tay lên, “Suỵt.”

Cậu nhanh chóng mở chiếc rương hành lý, nhảy vào trong, chộp lấy một lọ thủy tinh trên kệ rồi lại lao ra ngoài.

Lão phù thủy tuy nghèo kiết xác, nhưng lại có không ít bảo bối trong tay.

Ví dụ như bộ não Rùa Ánh Trăng này, một dược liệu cao cấp, là nguyên liệu cần thiết để chế tạo Phúc Lạc Dược.

Thuộc loại có tiền cũng không mua được.

Snape đang nói nhỏ gì đó với Hagrid, đột nhiên một bàn tay nhỏ đưa chiếc lọ thủy tinh đến trước mặt. “Thưa ngài, ngài có cần bộ não này không ạ?”

“Không cần.” Snape lạnh lùng liếc nhìn, nhưng lại bị thứ chất lỏng cùng bộ não đang trôi nổi bên trong lọ thu hút. 

Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhìn Anton gầy gò: “Mười Sickle bạc.”

“!!!” Chậc, đúng là bắt nạt trẻ con mà! Anton kinh ngạc đến ngây người: “Mười Sickle bạc? Ngài nghĩ tôi không có tiền mua kem hay kẹo chắc?”

Đôi mắt lạnh băng của Snape nhìn chằm chằm vào Anton: “Mi mặc áo chùng phù thủy không vừa người, rõ ràng gia cảnh không tốt, trên người đầy vết bẩn và lỗ thủng, ta thậm chí có thể khẳng định mi là một kẻ lang thang.” 

“Bộ não này rõ ràng không phải thứ mi có thể sở hữu, là đồ ăn cắp đúng không.” 

“Đáng tiếc, mi căn bản không biết đây là thứ gì, Hẻm Xéo và Hẻm Knockturn cũng không ai mua thứ này đâu.” 

“Mười Sickle bạc, ta quyết định mua về cất giữ.” 

Quả thật, gặp phải người không biết thứ này, nó chẳng bán được giá bao nhiêu. 

Nhưng đây chính là bậc thầy độc dược lừng danh! 

Mười Sickle bạc? Đúng là quá keo kiệt! 

Anton bĩu môi, quay đầu nhìn Hagrid, vị này tuy là một đại phú hào ẩn mình, nhưng rõ ràng không hứng thú với bộ não rùa trong tay cậu. 

“Ồ, bậc thầy độc dược lừng danh mà lại không nhận ra não Rùa Ánh Trăng sao, không cần thì thôi.” 

Cậu nhún vai, ôm lọ thủy tinh quay người định rời đi. 

“Khoan đã!” Snape gọi giật lại từ phía sau. 

Hừ, khóe miệng Anton khẽ nhếch lên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play