Nhưng mà khắp nơi ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang, chim kêu thì không nghe thấy tiếng người, nói vậy các nàng đã tạm thời thoát khỏi rắc rối bị truy binh đuổi theo.
Vui vẻ vì sống sót sau tai nạn xong, Bạch Táp Táp dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Sơn nằm ở bãi sông thở dài: “Không biết mấy người lão Khâu thúc sao rồi nữa?”
Nói đến đây, trái tim Bạch Quân Quân lại căng thẳng.
Nghĩ đến Lưu thị gặp nguy hiểm trên cầu rồi rơi xuống nước, Bạch Quân Quân siết chặt nắm tay lại.
Nàng ảo não lo trước lo sau, nếu hôm qua nên cầu luôn thì tốt rồi, ít nhất quân Tuyên Uy không tới, vậy thì có lẽ Lưu thị đã không phải chết.
Bạch Táp Táp nhìn đôi mắt dần tối đi của Bạch Quân Quân, đột nhiên vừa nhìn đã hiểu tâm trạng của nàng.
Vẻ mặt Bạch Táp Táp chân thành kéo tay nàng: “Trưởng tỷ, đừng đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình.
Cửu Vệ phong tỏa cầu Nam Bắc, tình thế phía trước cũng không rõ ràng, điều này ngay cả muội còn biết chứ đừng nói là người khác, không phải đội bảy người cũng chọn từ bỏ lên cầu mà đổi thành đường thủy đấy sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play