Cũng như Bạch Quân Quân, có rất nhiều người tới đây hóng hớt, bao gồm cả Văn Nhân Phinh Đình và một vài nữ quyến rảnh rỗi khác.
Bạch Quân Quân cũng chẳng ngờ Văn Nhân Phinh Đình sẽ tìm tới đây hóng chuyện cùng với mình, nàng còn tưởng rằng nàng ta chẳng có hứng thú gì mới mấy thứ đồ tục tụ này cơ chứ.
Văn Nhân Phinh Đình chỉ ngậm cười: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nếu gả cho một dã phu ở vùng sơn thôn, vậy thì tất nhiên cũng phải học chút tuyệt kỹ sinh sống nơi hoang dã mới phải.”
Bạch Quân Quân á khẩu không trả lời được, nữ tử ham học như vậy thật đúng là hiếm có trên đời.
Khó trách khi trước nàng ta lại có nhiều bất mãn với nàng như vậy, thật lòng mà nói, nàng ta mới thật sự là thiên hạ đệ nhất tài nữ danh xứng với thực.
Lão Khâu Thúc cũng không ngờ công việc bần hàn này của mình lại thu hút nhiều sự chú ý tới thế.
Suy cho cùng, người phải làm bạn với máu thịt của dã thú như bọn họ, ai nấy đều hôi hám khắp người, đặc biệt vào ngày hè, mùi hương toát ra từ cơ thể của thợ săn cũng chẳng khác gì mùi thịt rữa ở nơi nghĩa trang cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT