“Ngôn ngữ mạng đang thịnh hành gần đây, người cuồng công việc như anh không hiểu đâu.”
“Ờ.”
Lâm Dịch Thâm lại hỏi: “Cho nên hai người vì sao lại ly hôn?”
Tần Lễ Sơ nhìn về phương xa.
…Vì sao Tử Lộc muốn ly hôn?
…Không biết.
Thời điểm phụ nữ tức giận rất khó nắm bắt, Tử Lộc tức giận lại càng không thể xác định, cô luôn có thể không vui vì một số chuyện kỳ quái mà anh cho rằng chẳng làm sao.
Tựa như có một lần Tử Lộc nói muốn đi xem phim với anh, anh không nói hai lời liền dặn dò thư ký sắp xếp lịch trình, quyết định đi vào tối thứ bảy.
Bọn họ giống như những người bình thường đi xem phim điện ảnh mới chiếu, chen chúc trong đám đông ở rạp chiếu phim.
Bên cạnh có một cặp đôi.
Tử Lộc nhỏ giọng nói với anh: “Em ngửi thấy hương hoa hồng.”
Anh liếc mắt: “Cô gái bên cạnh ôm một bó hoa hồng.”
Tử Lộc khẽ nói: “Thơm quá.”
Anh hỏi: “Có ảnh hưởng đến em không? Anh để Quý Hiểu Lam sắp xếp, để trống ra một rạp chiếu phim?”
Cô lập tức tỏ ra hơi tức giận: “Không cần.”
Qua thật lâu, cô kéo nhẹ tay anh, bất đắc dĩ nói: “Anh Lễ Sơ, anh cũng chưa từng tặng hoa cho em. Đợi ra ngoài rạp chiếu phim nhìn xem có chỗ nào bán hoa không.”
Anh nói: “Được.”
Sau khi phim kết thúc, hai người rời khỏi rạp chiếu phim. Lúc ấy đã là 12 giờ đêm, các cửa hàng buôn bán xung quanh đều đã đóng cửa, tiệm hoa đương nhiên cũng không còn mở.
Anh hỏi: “Về nhà không?”
Tử Lộc: “Được rồi.”
Tiếp theo cô không vui vài ngày, tới ngày thứ tư anh mới phát hiện, hỏi cô: “Sao em lại không vui?”
Cô tủi thân nói: “Em và anh kết hôn lâu như vậy, anh cũng chưa từng tặng em một bó hoa!”
Anh hiểu ra vấn đề ở chỗ nào, lập tức bảo Quý Hiểu Lam đặt hoa.
Quý Hiểu Lam hỏi: “Phu nhân thích hoa gì?”
Anh hỏi Tử Lộc: “Em thích hoa gì?”
Tử Lộc hít một hơi sâu, nói: “Thôi bỏ đi.”
Tần Lễ Sơ tự nhận đã làm được chuyện cô yêu cầu, nhưng cô vẫn không vui, cuối cùng anh lại đành chuyển khoản cho cô, để cô và bạn thân đi mua sắm.
Sau đó còn có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra.
Lúc này đây, đại khái là anh đã làm gì đó chọc giận cô.
Anh nói với Lâm Dịch Thâm: “Cô ấy đang giận dỗi với tôi, chờ thêm mấy ngày nữa cô ấy hết giận sẽ tự động quay về thôi.”
Lâm Dịch Thâm hỏi: “Giận dỗi chuyện gì?”
“Nói ra cậu cũng không hiểu, người chưa kết hôn đừng tới xem náo nhiệt.”
Lâm Dịch Thâm nói: “Ài, có phải anh không níu kéo cô ấy chút nào, trực tiếp đồng ý ly hôn không?”
Tần Lễ Sơ nói: “Lúc đó cô ấy đang giận, tôi nói nhiều cũng vô dụng, chờ hết giận rồi nói sau.”
“Tới nơi thì gửi tin nhắn cho tớ.”
Hạ Đào tiến lên ôm lấy Tử Lộc.
Tử Lộc cười nói: “Được.”
Hạ Đào vẫn có chút lo lắng, chần chừ nói: “Hay là tớ đi chơi cùng với cậu, để cậu đi một mình tớ không yên tâm.”
Tử Lộc nói: “Có gì mà không yên tâm? Tớ cũng không phải chỉ có một mình…”
Cô nâng cằm, chỉ chỉ Giản Du đeo kính đen, mặc đồ đen đang kéo vali ở đằng kia.
Giản Du là vệ sĩ ông ngoại thuê cho Tử Lộc, là một cô gái thông minh và cẩn trọng, thân thủ vừa lợi hại vừa tàn nhẫn, cũng rất nhanh nhẹn.
Hạ Đào từng chứng kiến Giản Du dùng tay không chế ngự ba người đàn ông cao to lực lưỡng, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Cô ấy nói: “Có việc gì nhớ phải nói cho tới biết đấy.”
Tử Lộc nói: “Được rồi, không thành vấn đề. Nếu không cậu cũng có thể tới tìm tớ. Trước mắt tớ định dạo chơi ở Châu Âu, nếu đột nhiên thay đổi ý định sẽ nói với cậu sau.”
Tử Lộc vẫy tay chào tạm biệt Hạ Đào, lên máy bay cùng vệ sĩ.
Cô không ngồi máy bay tư nhân mà lựa chọn một hãng hàng không trong nước, mua hai vé khoang hạng nhất.
Thời điểm học đại học cô cũng thường xuyên làm chuyện này.
Giản Du đi theo cô tới nước Mỹ tìm Tần Lễ Sơ.
Không ngờ sau ba năm tốt nghiệp, cô trở lại làm người độc thân, không có Tần Lễ Sơ ở bên cạnh nhưng vẫn còn Giản Du.
Giản Du là một núi băng, người đẹp vệ sĩ lạnh lùng.
Ngày thường Tử Lộc rất thích chọc cô ấy, cô nói đùa với Giản Du: “Những năm nay, đàn ông bên cạnh tôi hết đến rồi lại đi. Cuối cùng người ở lại bên cạnh tôi chỉ có cô.”
Giản Du xụ mặt nói: “Tiểu thư đừng trêu tôi.”
Mỗi lần Tử Lộc nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy đều cảm thấy rất thú vị.
Cũng là lúc này, điện thoại của cô nhảy ra hai thông báo.
Thẻ tiêu vặt của cô nhận được hai lần chuyển khoản, vẫn mang theo ngụ ý quen thuộc hết mức. Người có thể chuyển con số này cho cô, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được là ai.
Cách thời gian ly hôn đã được một tuần.
Tử Lộc chuyển khoản trả lại.
Sau đó mở Wechat ra, nhấn vào avatar của Tần Lễ Sơ, ngón tay dừng lại trên chữ “Xóa”
Cô mím chặt môi.
Tài khoản Wechat này, cô đã dùng bảy năm, từ năm nhất đại học bắt đầu dùng, cũng là năm đó add Wechat của Tần Lễ Sơ. Đến nay cô vẫn giữ lịch sử trò chuyện với anh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thay đổi khôn lường, lịch sử trò chuyện Wechat minh chứng cho tình yêu thời thanh xuân của cô.
Cô nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ chớp.
Qua hồi lâu, cuối cùng mở bừng mắt.
Cô hít sâu một hơi, nhấn xóa đồng thời cho Tần Lễ Sơ vào danh sách đen.
Máy bay sắp cất cánh.
Cô ném điện thoại sang một bên.
Giản Du đột nhiên nói: “Cũ không đi, mới không tới.”
Tử Lộc nói: “Ừm, tôi biết. Chỉ là dứt bỏ một đoạn tình cảm không dễ như trong tưởng tượng, nhưng tôi biết thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, không có người nào không quên được. Nếu có thì chỉ là thời gian chưa đủ dài…”
Cô dựa vào ghế ngồi mềm mại, khe khẽ thở dài một tiếng.
Tất cả những người từng thất bại trong chuyện tình cảm đều hiểu rõ đạo lý này, nhưng thật sự có thể dứt khoát không chút lưu luyến lại chẳng có được mấy người.
Tình cảm nhiều năm như vậy.
Nhiều năm như vậy…
Cô hỏi Giản Du: “Cô cảm thấy tôi và Tần Lễ Sơ có hợp nhau không?”
Giản Du nói: “Nếu thích hợp thì đã không ly hôn.”
Lời này quá sâu sắc, Tử Lộc á khẩu không trả lời được. Sau đó một lúc lâu, cô mới cười nói: “Cũng đúng. Nếu thích hợp thì đã không ly hôn, cũng sẽ không có nhiều chuyện không vui từ năm này qua tháng nọ. Kỳ thật nói đến cùng, tôi và anh ấy chính là không hợp. Tính cách không hợp, anh ấy là người quá cứng nhắc, trên phương diện tình cảm cũng khô khan, lại ít nói. Ở bên tôi, anh ấy không thỏa mãn được nhu cầu tình cảm của tôi. Anh ấy thích hợp cưới một người phụ nữ cuồng công việc giống anh ấy, cùng bận rộn vì sự nghiệp, không cần tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ nhỏ, cũng không cần quá nhiều thời gian bầu bạn hàng ngày. Như vậy, anh ấy hạnh phúc, bạn đời của anh ấy cũng hạnh phúc.”
Tử Lộc phân tích một hồi, trong lòng cũng cảm thấy thông suốt không ít.
Giản Du nói: “Đã là chuyện quá khứ rồi.”
Tử Lộc: “Ừ, đã qua rồi, không cần nghĩ nữa. Đợi tôi du lịch về, xem có thể làm gì. Làm Tần phu nhân ba năm, cũng không biết chính mình có thể làm gì, tôi nhớ rõ lúc mới vừa tốt nghiệp còn muốn làm thư ký của Tần Lễ Sơ.”