Trên bàn còn pha một ấm trà trắng.
Bạch quản gia rót cho Tử Lộc một ly, cười nói: “Trong nhà không có ai thích bánh quả trà. Lão gia tử lớn tuổi rồi, bác sĩ Lâm không cho ngài ấy ăn. Lão gia tử sợ tay nghề của dì Thái ngày càng khác lạ, ngày nào đó đại tiểu thư trở về không ăn được hương vị quen thuộc nên lâu lâu lại bảo dì Thái làm bánh quả trà. Mỗi khi có khách ghé thăm đều được mời ăn bánh quả trà của dì Thái.”
Tử Lộc cắn một miếng, hương vị không có gì khác biệt với trong trí nhớ, vỏ ngoài mềm mại, nhân đậu xay bên trong thơm ngọt. Cho dù cô đã ăn nhiều điểm tâm ở Bắc Kinh nhưng vĩnh viễn không so được với hương vị tuổi thơ này.
Tử Lộc cảm thấy hôm nay đặc biệt dễ xúc động, ăn mấy miếng, mũi đã thấy chua xót, nhưng sợ lão gia tử phát hiện ra nên chỉ có thể nén nước mắt.
Bạch lão gia lại nói một câu: “Bé con ăn từ từ, đừng vội, còn rất nhiều.”
Rõ ràng là một câu nói quan tâm bình thường, nhưng nháy mắt đã đánh đổ phòng tuyến trong lòng Tử Lộc, nước mắt kìm nén như đê vỡ lại ào ào tuôn ra. Cô nói: “Ngon lắm ạ. Ngon đến mức làm cháu muốn khóc.”
“Bé ngốc, cháu khóc cái gì? Sau này muốn ăn thì về đây. Nếu không tiện thì nói với ông ngoại, để ông bảo dì Thái tới Bắc Kinh làm cho cháu ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play