Hiệu suất làm việc của tài xế rất cao, chưa đến năm phút đã đưa một chiếc túi được đóng gói tinh xảo lại đây.

Tử Lộc cầm túi, liếc Cao Viện.

“Cho tôi mượn phòng thay đồ.”

Cao Viện tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vì ngại có người khác ở đây, chú trọng đến công phu ngoài mặt nên cô ta không tiện phát tác, chỉ có thể cắn môi, phát huy nhuần nhuyễn dáng vẻ đóa hoa trắng nhỏ nhận hết mọi sự ức hiếp, đưa Tử Lộc tới phòng thay đồ dành cho khách ở tầng 2.

Vừa lên tầng, xung quanh không còn ai.

Cao Viện kéo tay Tử Lộc hỏi: “Bạch Tử Lộc, cô có ý gì?”

Tử Lộc giật nhẹ môi, nói: “Tôi không phải họ Bạch. Tôi có ý gì không phải cô rất rõ à? Chẳng phải cô thích đồ của tôi sao? Tôi cho cô đó.”

Cao Viện ngẩn người.

Tử Lộc thong thả kéo tay cô ta ra, như thể bị thứ đồ dơ bẩn nào đó dính lên, phẩy tay giống như đang đuổi ruồi bọ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao vậy? Còn cần tôi giúp cô hồi tưởng lại à? Ba năm trước cô làm cái gì, tự bản thân còn không biết rõ sao?” Ánh mắt của cô dần mang theo khí lạnh: “Cao Viện, đôi khi báo ứng không phải không tới, chỉ là tạm thời chưa tới thôi.”

“Nhưng…Chính là…”

Tử Lộc nói: “Hay là thương lượng một chút đi. Cô để tôi tát cô một cái trước mặt tất cả mọi người. Tôi sẽ không so đo chuyện trước kia nữa.”

Cô thản nhiên nói.

Cao Viện dần bắt đầu thấy sợ.

Cô ta run giọng nói: “Nhưng mà cô đã có được thứ mình muốn rồi còn gì…”

Tử Lộc cười khẩy: “Hai cái tát thì sao nhỉ?”

Bữa tiệc sinh nhật của Cao Viện cứ như vậy kết thúc trong hai tiếng tát vang dội.

Tử Lộc không thay lễ phục, vẫn mặc chiếc váy đỏ thêu tay đơn kia, dẫm lên giày cao gót nghênh ngang bước đi.

“Phu nhân, về nhà ạ?”

Tử Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả người như có chút thất thần, sau một lúc mới hồi phục tinh thần nói: “Đưa tôi tới Thanh Sắc, sau đó anh có thể tan làm.”

Tài xế vâng một tiếng.

Thanh Sắc là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Tử Lộc thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè thân thiết tới nơi này uống rượu. Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, tính bảo mật cao, tiêu chuẩn phục vụ hạng nhất, cũng không cần phải lo lắng uống say sẽ khó xử, cung cấp tất cả các dịch vụ không ai có thể ngờ tới.

Hình người dạng chó vào đây uống rượu, say như chết thì ngày hôm sau vẫn có thể hình người dạng chó tinh thần phấn chấn mà rời đi.

Tử Lộc ngồi trong phòng bao, uống hết ly này đến ly khác.

Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vạn nhà, cả người như một pho tượng đất không nhúc nhích. Cô uống hết nửa chai rượu vang đỏ, có chút lâng lâng. Qua một lúc lâu, cô cuối cùng cũng di chuyển, đứng trước cửa sổ sát đất.

Phòng bao còn thiết kế đài ngắm cảnh.

Sàn của đài ngắm cảnh được lát bằng kính, trong suốt rõ ràng, từ trên cao nhìn xuống là 28 tầng lầu cao.

Tử Lộc nhìn không chớp mắt.

Sau một lúc lâu, gió đêm thổi tới, cô mới hơi tỉnh rượu, gọi điện thoại cho Tần Lễ Sơ.

Lần thứ nhất là âm thanh thông báo đầu dây bên kia đang bận.

Lần thứ hai cũng báo bận.

Cho đến lần thứ ba, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tần Lễ Sơ truyền đến: “Nói.”

Tử Lộc nói: “Em uống rượu xong rồi, anh tới đón em đi. Em ở Thanh Sắc.”

Tần Lễ Sơ ở bên kia hình như đang bận, anh không do dự chút nào liền nói: “Anh bảo Vương Lam đi đón em.”

Vương Lam là trợ lý sinh hoạt của Tần Lễ Sơ.

Tử Lộc có thể thường xuyên gặp được anh ta.

“Cúp đây.” Tần Lễ Sơ nói.

Giọng người đàn ông lạnh nhạt.

Tử Lộc nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể tới đón em một lần không?”

“Em chờ anh 40 phút.”

“Được.”

Tử Lộc cúp điện thoại.

Thời gian tích tắc trôi qua.

40 phút sau, Tử Lộc châm một điếu thuốc.

Cô lại đợi thêm 20 phút nữa.

Điện thoại vang lên.

Tử Lộc rời khỏi câu lạc bộ Thanh Sắc. Quả nhiên, Vương Lam tươi cười thân thiện mở cửa xe cho cô: “Phu nhân, tổng giám đốc Tần có việc bận, bảo tôi tới đón cô.”

Tử Lộc lên xe.

Vương Lam thông qua kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt của Tử Lộc, lại nói: “Phu nhân, tổng giám đốc Tần thật sự có việc kéo chân nên không thể rời đi, mong cô đừng giận ngài ấy.”

Tử Lộc nhàn nhạt nói: “Ừm, tôi biết, không giận.”

Cô đã sớm quen rồi.

Mỗi lần đều như vậy, chuyện mà Tần Lễ Sơ đồng ý, mãi mãi sẽ không làm được.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tử Lộc gả cho Tần Lễ Sơ, đến nay đã được ba năm.

Năm tháng trong quá khứ tựa như nước chảy.

Tử Lộc cảm thấy rất dài, nhưng cũng thật ngắn.

Vương Lam vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn, cá tính hoạt bát, suốt dọc đường không ngừng nhắc tới chuyện chồng của cô gần đây đang bận rộn sự nghiệp, thỉnh thoảng còn chèn thêm vài câu hài hước thú vị.

Tử Lộc quen biết Tần Lễ Sơ mười năm, ba năm cấp 3, bốn năm đại học, kết hôn ba năm. 

Khi anh vẫn còn là thái tử của tập đoàn Tinh Long, người ngoài đều thấy tác phong Tần Lễ Sơ làm việc quyết đoán, thủ đoạn lợi hại. Vào năm người cầm quyền của nhà họ Tần là Tần lão gia qua đời, anh dựa vào sức mình tiêu diệt hết sóng gió ngầm trong tập đoàn Tinh Long, ngăn cơn sóng dữ, trở thành người cầm quyền thế hệ tiếp theo.

Anh có yêu cầu rất cao đối với những cấp dưới làm việc bên cạnh mình, ví dụ như bằng cấp chính là một tiêu chí để sàng lọc. Ngay cả trợ lý sinh hoạt cũ cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng top 3 của cả nước.

Nhưng Vương Lam lại là ngoại lệ.

Tốt nghiệp cao đẳng hạng ba, cụ thể là chuyên ngành gì, Tử Lộc cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ có liên quan tới lập trình game. Sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Tinh Long nhiều vô số. Mấy chục năm trước Tần lão gia – Tần Cửu Hạo lập nghiệp nhờ vào bất động sản, đến nay đã có được quảng trường Tinh Long, thành phố điện ảnh Tinh Long, khách sạn Tinh Long, bất động sản Tinh Long, khu nghỉ dưỡng Tinh Long và các thương hiệu nổi tiếng khác. Mà hiện giờ Tần Lễ Sơ dựa vào việc nắm giữ xí nghiệp của nhiều nhà đã nắm giữ chặt chẽ danh hiệu người giàu nhất trên bảng xếp hạng trong nước.

…Tinh Long có đầu tư vào ngành sản xuất trò chơi?

Tử Lộc không chắc lắm. Sau khi gả cho Tần Lễ Sơ, cô vốn định tiến vào tập đoàn Tinh Long đảm nhận rồi một chức vị, cũng đi làm, nhưng Tần Lễ Sơ cảm thấy không cần thiết, vậy là liền không đi. Lúc ấy cô còn chuẩn bị rất công phu, học thuộc hết tất cả tư liệu liên quan đến tập đoàn Tinh Long. Hiện giờ đã ba năm trôi qua, dựa theo tốc độ bành trướng và dã tâm của Tần Lễ Sơ, hẳn đã tiến quần vào nhiều ngành sản xuất mới.

Làm vợ chồng ba năm, Tử Lộc cảm thấy mình rất hiểu Tần Lễ Sơ, nhưng nhìn Vương Lam, cô lại không xác định.

“…Phu nhân, cô thích ăn món Quảng Đông phải không?”

“Hử?”

“Hôm nay chị Tống trong nhà ăn nhân viên nấu một nồi canh cá, tổng giám đốc Tần ăn xong cảm thấy không tệ, trước giờ nghỉ trưa bảo tôi gọi đầu bếp làm món này trong nhà ăn đến hỏi vài câu.”

Vương Lam bắt chước rất sống động, mô phỏng lại dáng vẻ lạnh nhạt, trầm mặc của Tần Lễ Sơ giống y như đúc.

“Chị là người ở đâu?”

“Thưa tổng giám đốc Tần, quê của tôi ở Hàng Châu.”

“Canh cá nấu không tệ.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần đã khích lệ, đây là món Hàng Châu sở trưởng của tôi. Không phải tôi khoe khoang nhưng năm đó khi tôi còn ở Hàng Châu còn có người ở ngàn dặm xa xôi từ Hải Nam tới chỉ vì muốn uống được một ngụm canh cá chị Tống tôi nấu. Mấy năm trước khách sạn 5 sao Tây Tử bên hồ còn muốn mời tôi tới nấu canh cá đấy! Nhưng tôi không quen với không khí ở khách sạn hạng sang bên đó, làm được mấy ngày thì nghỉ, vẫn là công ty của tổng giám đốc Tần biết quan tâm nhân viên, làm việc ở đây cũng thoải mái!” 

“Cuối tuần tới hướng dẫn đầu bếp trong nhà của tôi nấu món này, tiền lương tăng ca tăng gấp ba lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play