Edit: QuiinYue
***
Bạc Lan Huyền cảm thấy toàn thân mình như bị thiêu đốt bởi dòng pheromone đang cuộn trào, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm khát, hắn hỏi: "Làm... làm thế nào?"
Giang Vụ Oanh vẫn chưa nhận ra sự khác biệt trong cách hiểu của hắn về chữ "làm", cậu thẳng thắn giải thích: "Chỉ cần điều chỉnh vị trí một chút, nếu không sẽ thấy khó chịu."
Khi cậu nói, nốt ruồi son nhỏ nơi đuôi mắt càng trở nên rực rỡ hơn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, khiến Bạc Lan Huyền không thể rời mắt, thân thể bất giác cúi xuống càng thấp hơn.
Giang Vụ Oanh bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, không khỏi lúng túng nói: "Anh... anh có thể ra ngoài một lát không?"
Bạc Lan Huyền làm sao có thể nhúc nhích được, hắn chỉ cố gắng nhượng bộ tối đa: "Ta nhắm mắt, được không bé cưng?"
Dù có được hay không cũng không còn lựa chọn nào khác, Giang Vụ Oanh đành phải nói: "Vậy... vậy anh phải nhắm thật chặt vào đấy."
"Ừm." Bạc Lan Huyền nhắm mắt rất dứt khoát.
Giang Vụ Oanh lúc này mới đưa tay xuống xử lý cái đuôi nhỏ không nghe lời của mình, hơi thở yếu ớt như bị ai đó thổi rối tung, theo sự điều chỉnh mà lúc nhẹ lúc nặng.
Âm thanh cũng vì thế mà lúc cao lúc thấp, làm người ta không chịu nổi.
Bạc Lan Huyền ở ngay gần đó cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Như thể đã trải qua hàng triệu năm, hắn mới nghe thấy bé thỏ con dùng giọng mũi nghẹn ngào nói: "...Xong rồi."
Bạc Lan Huyền đột nhiên nói: "Ta muốn hôn em."
Giang Vụ Oanh không kịp trở tay: "...Cái gì?"
Bạc Lan Huyền lặp lại một lần nữa: "Bé cưng, ta muốn hôn em."
Gò má Giang Vụ Oanh ửng hồng, cậu ấp úng nói: "Sao... sao có thể được?"
"Sao lại không thể?" Bạc Lan Huyền thậm chí phải kiềm chế lắm mới chỉ nói chữ "hôn", nếu không bé thỏ con thật sự sẽ bị hắn dọa chạy mất.
Hắn giơ tay lên giữ lấy cái gáy mềm mại của Giang Vụ Oanh, cảm giác trơn nhẵn quen thuộc khiến các đầu ngón tay hắn tê dại.
Giang Vụ Oanh sững sờ, đôi mắt đen trong veo nhuốm ẩm nước, trông càng ngoan ngoãn đáng thương.
Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm vào mảng màu đen mờ mịt đó, hồi lâu sau mới thả tay.
Giang Vụ Oanh vội vàng quấn chặt chăn, đánh trống lảng: "Sách của... của tôi đâu?"
Bạc Lan Huyền lúc này mới cầm quyển sách trên đầu giường đưa cho cậu: "Ở đây."
Giang Vụ Oanh ôm chặt lấy sách, khuôn mặt nhỏ nhắn trốn trong chăn, buồn bã nói: "Cảm ơn Bạc tổng."
Lồng ngực Bạc Lan Huyền phập phồng kịch liệt mấy lần, hắn cố gắng kìm nén ham muốn bắt bé thỏ nhỏ ra khỏi ổ, nói: "Ngủ đi, ngoan."
Bạc Lan Huyền yên lặng ngồi một lúc, đợi đến khi Giang Vụ Oanh thở đều, hắn mới ra khỏi phòng gọi cho Trịnh Do Khiếu.
Điện thoại vừa kết nối, Bạc Lan Huyền liền nói: "Cậu có quen bác sĩ tâm lý nào không, hai ngày nữa đưa đến đây."
"Biết thì biết, nhưng tôi khuyên cậu nên đưa cậu ta ra ngoài khám," Trịnh Do Khiếu bất đắc dĩ nói, "Cậu nhìn phòng của cậu mà xem, tối om như điện Diêm Vương, sao mà thích hợp để tư vấn tâm lý? Đừng có dọa người ta sợ đấy."
"...Biết rồi."
**
Giang Vụ Oanh như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ít nhất là trong mắt Bạc Lan Tức thì là như vậy.
Trong khi hắn lái xe lùng sục trên các con đường, thì Tưởng Quan Thành dẫn theo một đám đàn em tìm kiếm khắp nơi, đào bới từng tấc đất xung quanh nhà họ Giang trong suốt một ngày trời, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Giang Vụ Oanh.
Phải vất vả lắm mới chờ đến khi hết thời gian hạn chế báo cáo người mất tích, Tưởng Quan Thành lập tức trình báo cảnh sát.
Cảnh sát đã trích xuất đoạn ghi hình từ các tuyến đường chính quanh khu vực nhà họ Giang, đêm đó tuyết rơi dày đặc, lại ở khu nhà giàu vắng vẻ, rất nhanh đã xác định được mục tiêu.
Tưởng Quan Thành trố mắt nhìn chiếc Cullinan nổi bật trong khung hình và biển số xe độc nhất vô nhị, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Một lúc sau, hắn gọi cho Bạc Lan Tức, lắp bắp nói: "Bạc Nhị, tung tích vợ nhỏ của cậu... cậu, hay là cậu thử đi hỏi anh trai nhà cậu xem sao..."
Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, tầm mắt của Bạc Lan Tức đã dừng lại trên hai bóng người quen thuộc bên đường.
**
Khoa tâm lý của bệnh viện nhà họ Trịnh là một trong những khoa hàng đầu cả nước, Bạc Lan Huyền dự định lái xe chở Giang Vụ Oanh đến bệnh viện, nhưng cậu lại chần chừ mãi không chịu lên xe. Hắn không hiểu ý cậu, nhưng Trịnh Do Khiếu lại có phần thấu hiểu, nói: "Chắc là cậu ấy có chút xu hướng sợ không gian kín, dù sao cũng không xa, chi bằng đi bộ qua là được."
Hai người chậm rãi đi bộ dọc theo vỉa hè, Giang Vụ Oanh mặc một chiếc áo phao dày cộm, mũ len che kín đầu, đeo khẩu trang in hình mèo máy Doraemon, đeo găng tay lông hình bò sữa nhỏ, được Bạc Lan Huyền nắm tay dẫn đi về phía trước.
Bạc Lan Huyền vẫn không yên tâm, cứ đi được vài bước lại hỏi có lạnh không, Giang Vụ Oanh cũng không chê hắn phiền, chỉ ngoan ngoãn lắc đầu.
Đi được hơn mười phút, Bạc Lan Huyền vẫn sợ cậu mệt, liền ngồi xổm xuống trước mặt cậu nói: "Lên đây, ta cõng em."
Đang trong ngày làm việc, trên đường không có mấy người, nhưng Giang Vụ Oanh vẫn không thể chấp nhận được sự thân mật đến mức này, khuôn mặt dưới chiếc khăn lông nhanh chóng đỏ lên, cậu xua tay: "Không cần, tôi không mệt... tôi có thể tự đi được."
"Còn không mau lên ta sẽ bế em đấy."
Giang Vụ Oanh không thể cãi lại hắn, đành chậm rãi leo lên lưng Alpha, lo lắng nói: "Tôi mặc nhiều lắm, sẽ rất nặng."
Tuy công việc của "Bạc Lan Huyền" bận rộn, nhưng may mắn là chưa từng lơ là việc rèn luyện, từ cơ bắp tay, ngực, bụng, đến cả cơ bụng sáu múi đều có, chỉ là so với vị hoàng đế Đại Lương tay có thể cầm đại đao nặng, cõng Giang Vụ Oanh lên đến đỉnh núi Quán Tước, thì vẫn còn kém hơn một chút.
Nhưng dù vậy, Bạc Lan Huyền vẫn đứng lên mà không cần dùng chút sức lực nào, thậm chí còn đẩy người cậu lên một chút, nói: "Nặng chỗ nào, nhẹ như lông ấy."
"Ta phải vỗ béo em lên mới được, sao mà gầy thế này."
Giang Vụ Oanh không lên tiếng, Bạc Lan Huyền tiếp tục nói: "Không có ngựa đúng là bất tiện, nếu có thể cưỡi con 'Thần Phù' của ta, giờ này đã đến nơi rồi."
"Hoặc là, xe đạp ở đây cũng không tệ."
Đôi tay của Giang Vụ Oanh đang vòng ở cổ áo hắn khẽ động đậy, Bạc Lan Huyền cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Oanh Oanh, em không muốn nhận ta cũng không sao, dù sao ta vẫn luôn chờ em."
"...Giang Vụ Oanh?"
Giọng nói của Alpha tràn đầy vẻ không thể tin được, Giang Vụ Oanh cứng đờ, ngước mắt lên đúng lúc chạm phải ánh mắt của Bạc Lan Tức ở phía trước.
Bạc Lan Tức có cảm giác không chân thực như đang ở trong mơ.
Bạc Lan Huyền, người anh trai của hắn, người luôn mặt lạnh, ngoài kiếm tiền ra không có bất kỳ ham muốn nào, lúc này lại đang cười rạng rỡ, cõng trên lưng người vợ cũ mà hắn đã ly hôn chỉ vài ngày trước, người mà hắn lo lắng tìm kiếm trên đường suốt một ngày một đêm.
Bạc Lan Tức gần như muốn cười nhạo sự lố bịch của giấc mơ này, nhưng cố gắng nhếch miệng nửa ngày, hắn cũng không thể cười nổi.
"Giang Vụ Oanh..." Hắn nghiến răng nói, "Em và Bạc Lan Huyền..."
Kiếp trước, Bạc Lan Huyền cũng đã thấy bộ dạng này của hắn, giờ phút này chỉ cảm thấy hắn tự mình chuốc lấy, trầm mặt nói: "Hai người đã ly hôn rồi, không cần tôi nhắc cậu chứ."
Bạc Lan Tức không trả lời hắn, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Giang Vụ Oanh nói: "Giang Vụ Oanh... thím Trương đã làm món khoai môn lệ phố rồi, không phải em thích ăn nhất sao?"
Bạc Lan Huyền không khách khí nói: "Cút về Bạc công quán, em ấy muốn ăn gì tôi sẽ làm cho em ấy."
"Giang Vụ..."
"Bạc nhị thiếu."
Giọng Giang Vụ Oanh nhẹ nhàng, mang theo chút khó hiểu nói: "Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, sao tôi phải về Bạc công quán?"
Cậu rúc đầu vào cổ Bạc Lan Huyền, giống như đứa trẻ được người lớn trong nhà che chở, bổ sung thêm: "Anh cảm thấy kết hôn là miễn cưỡng, giờ ly hôn rồi, chẳng phải là vừa hay được tự do sao, sau này... có thể không cần gặp lại nữa?"
Bạc Lan Tức rõ ràng cảm thấy thật nực cười, nhưng lại không nói ra được lời phản bác, chỉ đành nghiêm mặt nói: "Cho nên em vừa ly hôn đã tìm người khác...? Chúng ta kết hôn nửa năm, quen nhau một năm rưỡi, độ phù hợp 96%, những điều này người tình mới của em có biết không, hắn có thể phù hợp với em hơn tôi sao!"
Sự tức giận của một Alpha cấp S dâng lên, pheromone lạnh lẽo không thể ngăn cản cuồn cuộn xông đến, lại bị pheromone mùi rượu gin của Bạc Lan Huyền ngăn cản một cách quyết liệt, hai người âm thầm giao tranh.
Tinh thần lực mạnh như vậy vốn là điều mà bất kỳ omega nào cũng khó có thể chịu đựng nổi, nhưng Giang Vụ Oanh đang ở trung tâm của cơn bão lại không hề bị ảnh hưởng chút nào - cả hai người đều ngầm kiểm soát pheromone, ngay cả Bạc Lan Tức khi đã mất kiểm soát cũng vậy.
"Bạc Lan Tức!"
Bạc Lan Huyền nghe thấy hắn muốn giữ người lại mà còn phải mạnh miệng, đột nhiên cười mỉa mai, hỏi: "Cậu nói nhiều như vậy là vì cái gì? Sau khi ly hôn lại chạy đến ngăn cản người từng là bạn đời quen người khác, còn bắt người ta về nhà với cậu? Vậy cậu hối hận vì ly hôn, muốn nối lại tình cũ à?"
"Tôi..." Bạc Lan Tức quay mặt đi nói, "Tôi chỉ là không muốn em ấy bị người ta lừa thôi."
Bạc Lan Huyền sớm đã biết hắn không thể thừa nhận, nhàn nhạt nói: "Không phải đến cầu xin quay lại là được, đợi đến ngày tôi và Oanh Oanh kết hôn, nhớ đến uống rượu mừng."
Bạc Lan Tức cảm thấy mình rõ ràng nói thật lòng, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy toàn thân như bị hàng nghìn con kiến cắn xé, khó chịu khiến hắn bực bội.
Hắn nhìn Giang Vụ Oanh đang rũ mắt xuống, một lúc sau cười chế nhạo, không nói gì thêm liền quay người lên xe.
Chiếc Pagani đỏ rực bắt mắt phóng đi như gió lốc, Giang Vụ Oanh có chút không hiểu nói: "Không phải là như vậy sao? Ly hôn rồi thì không thể sống cùng nhau, cũng không thể cùng nhau ăn khoai môn lệ phố nữa, đúng không?"
Bạc Lan Huyền gật đầu, bé thỏ nhỏ liền tiếp lời: "Vậy tại sao Bạc nhị thiếu lại nói ở Bạc công quán có khoai môn lệ phố ăn nhỉ?"
"..." Bạc Lan Huyền im lặng một lát, gần như khẳng định nói, "Muốn ăn khoai môn lệ phố?"
Lần này đến lượt thỏ con không lên tiếng.
Cậu bĩu môi xoắn xuýt một lúc, mới nói: "Thím Trương làm khoai môn lệ phố rất ngon, mềm dẻo lại ngọt ngào, hoa quế là do thím ấy tự trồng, đặc biệt thơm."
Bạc Lan Huyền đương nhiên sẽ đáp ứng bé thỏ nhỏ muốn ăn khoai môn lệ phố, nhưng phải đợi khi họ từ bệnh viện trở về, mới có thể đi tìm hoa quế thơm nức được.
Giang Vụ Oanh lại đổi chủ đề: "Thật ra kem cũng rất ngon, đặc biệt là kem ốc quế dâu tây."
Cậu chỉ vào một cửa hàng màu hồng bên đường, nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng không nhất thiết phải ăn."
Bạc Lan Huyền: "..."
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Đại Cẩu: Sớm muộn gì cũng liếm được cái đuôi ngắn ngủn.
Nhị Cẩu: Vợ biến thành chị dâu Σ(òДó|||)
Đại Cẩu: Bị bảo bảo đáng yêu làm cho chết mất, sao tôi có thể không cho ăn chứ :)
Ai biết làm khoai môn lệ phố không, nhanh lên, có thể dụ được bé thỏ về nhà (không phải đâu)
Thông báo chương sau: Nếu tôi không cướp, đến lượt tôi chắc!