Edit: QuiinYue

***

Khả năng tự chủ tan thành mây khói, Bạc Lan Huyền thò đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể của Giang Vụ Oanh.

Đầu lưỡi của alpha còn chắc nịch và có lực hơn người bình thường, Giang Vụ Oanh bất giác giật nảy người, run rẩy khẽ rên một tiếng.

Dưới tác động kép của yếu tố sinh lý và tâm lý, Bạc Lan Huyền gần như phát điên.

Ngọn lửa cháy bừng như muốn thiêu rụi tất cả, nhưng chiếc xe đang chạy bỗng nhiên dừng lại. Mẫn Cảnh Thành xấu hổ mà vẫn giữ được phép lịch sự, lên tiếng: "...Bạc, Bạc tổng, đã đến Hối Linh Uyển rồi ạ."

**

'Bạc Lan Huyền' là một người làm việc vô cùng liều mạng, phần lớn thời gian trong năm đều ở lại công ty. Vì vậy, những người hầu trong biệt thự lưng chừng núi gần như chỉ nhận mức lương cao để làm những công việc nhàn hạ.

Lúc này bên ngoài trời đã nhá nhem tối, quản gia Loan Ngọc Khôn đang tùy tiện làm cho mình chút đồ ăn tối, chỉ chờ đến lúc cho ra nồi thưởng thức thì nghe thấy cửa lớn "rầm" một tiếng mở toang.

Loan Ngọc Khôn giật mình, quay đầu lại thì thấy Bạc Lan Huyền bế một người, bước nhanh như gió lốc vào trong. Vừa đi, hắn vừa vội vàng hỏi: "Chú Loan, Trịnh Do Khiếu đến chưa?"

"Đây rồi," một người cầm theo hộp y tế từ ngoài cửa chậm rãi bước vào, vừa đi vừa nói: "Vừa tới đã thấy cậu ôm người chạy như thi chạy cự ly 100 mét, sao thế? Người cuồng công việc như cậu cũng động lòng xuân rồi à?"

Trịnh Do Khiếu xuất thân từ gia tộc họ Trịnh – gia tộc dược phẩm lớn nhất ở thành phố Q. Hắn là con trai độc nhất của thế hệ này, đương nhiên kế thừa bệnh viện tư nhân của gia đình. Hôm nay vừa hoàn thành ca phẫu thuật thứ ba thì bị Bạc Lan Huyền gọi tới như thể tính mạng đang nguy cấp.

"Bớt nhảm, nhanh lên đây," Bạc Lan Huyền nói ngắn gọn, bước thẳng lên lầu. Hắn còn quay đầu dặn thêm: "Chú Loan, phiền chú nấu giúp tôi chút canh gừng."

**

Phòng ngủ chính rộng rãi được thiết kế với tông màu xanh lam trầm lắng, tấm chăn lông vịt dày mềm mại bao lấy Giang Vụ Oanh, kín kẽ không để lọt gió.

Trịnh Do Khiếu làm cho cậu một cuộc kiểm tra đơn giản, rồi chỉ vào kim tiêm ghim ở mu bàn tay omega, thở dài nói: "Cái thứ này thấy không? Sốt cao vẫn là chuyện nhỏ, tôi thấy bộ dạng này của cậu ta, hệ miễn dịch mới là quan trọng nhất."

"Còn có tuyến thể này của cậu ta thành cái dạng gì rồi, rõ ràng là không kiểm soát được pheromone, thời kỳ phát tình chắc cũng hoàn toàn rối loạn, may mà tôi là beta... còn có cái tai này của cậu ta... cải tạo gen là một quả bom hẹn giờ, vài ngày nữa phải đưa cậu ta đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, sau này phải luôn luôn chú ý."

Ban đầu, Trịnh Do Khiếu định truyền dịch cho Giang Vụ Oanh, nhưng hai tay cậu lại ôm chặt trước ngực, nói đúng hơn là ôm chặt một quyển sách có bìa được bọc rất cẩn thận.

Trịnh Do Khiếu thử kéo cuốn sách ra nhưng không được. Hắn nhướn mày, trêu chọc: "Mọt sách đây mà, sắp sốt chết rồi mà còn ôm sách không chịu buông."

"Đừng nói bậy," Bạc Lan Huyền lập tức cắt ngang, sau đó cố gắng rút quyển sách kia ra khỏi tay Giang Vụ Oanh ra.

Nhưng Giang Vụ Oanh ôm quá chặt, Bạc Lan Huyền lại không dám dùng sức mạnh sợ làm cậu bị thương, qua lại một hồi liền rơi vào bế tắc.

Bạc Lan Huyền hơi nhíu mày, cúi đầu dịu dàng vuốt vuốt đỉnh đầu Giang Vụ Oanh, khẽ dỗ dành: "Oanh Oanh, bảo bối? Bây giờ bác sĩ phải truyền dịch cho em, để sách sang một bên trước, được không?"

Giang Vụ Oanh phát ra tiếng rên khe khẽ từ trong mũi, xen lẫn vài tiếng nói mớ lộn xộn, không nghe rõ nội dung, chỉ là đáng thương đến mức đâm vào tim người.

"Được, được, bảo bối chỉ thả lỏng một chút thôi," Bạc Lan Huyền vuốt vuốt đám lông tơ hơi ẩm ướt trên tai thỏ, mới phát hiện mặt ngoài của đôi tai thỏ này là màu trắng sữa tinh khiết, bên trong lại là màu hồng nhạt, từ nhạt đến đậm dần, chỗ trung tâm là hồng nhất.

Màu hồng phấn được giấu đi đầy bí mật.

Đầu ngón tay hắn run lên.

Trịnh Do Khiếu ở bên cạnh thấy Bạc Lan Huyền trước thì "Oanh Oanh" "bảo bối" "Oanh bảo" "bé cưng" loạn một hồi, giọng nói mềm mại có thể nhỏ ra nước... sau lại ôm lấy đôi tai thỏ nhỏ, biến thái đến mức đỏ cả vành tai, yết hầu lăn lộn.

Trịnh Do Khiếu vừa nổi da gà, vừa không khỏi hoài nghi.

... Cái tên Bạc Lan Huyền này không phải bị thứ gì nhập rồi chứ?

Nhưng sự dỗ dành của Bạc Lan Huyền quả thực có tác dụng, hai cánh tay Giang Vụ Oanh dần dần thả lỏng, để Bạc Lan Huyền rút sách ra.

Đôi tai thỏ này của Giang Vụ Oanh đương nhiên là mang tính biểu tượng, nhưng những người quen biết cậu chỉ biết Giang Vụ Oanh là nạn nhân bị cải tạo gen, chứ không biết cậu chính là cậu chủ giả của nhà họ Giang, là omega của nhị thiếu gia nhà họ Bạc.

Mà giới thượng lưu thành phố Q thì ngược lại, vì Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Tức chưa tổ chức hôn lễ, cho nên mọi người chỉ biết nhị thiếu nhà họ Bạc đã kết hôn với cậu chủ giả của nhà họ Giang, nhưng lại không biết mặt mũi Giang Vụ Oanh như thế nào, càng không biết cậu là nạn nhân của tội ác cải tạo gen.

Vì vậy Trịnh Do Khiếu cũng không hề biết người đang nằm trên giường chính là em dâu của Bạc Lan Huyền...

Trịnh Do Khiếu truyền dịch cho Giang Vụ Oanh xong, cuối cùng không kìm được sự tò mò. Hắn dò hỏi: "Người này... trưởng thành chưa vậy?"

Bạc Lan Huyền: "... Cút."

Trịnh Do Khiếu cũng không giận, cười nói: "Đi đo độ phù hợp chưa?"

Bạc Lan Huyền lắc đầu.

Hắn không phải không biết độ phù hợp giữa Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Tức cực kỳ cao... nhưng vậy thì sao chứ?

Cho dù độ phù hợp giữa hắn và Giang Vụ Oanh có là 0 đi nữa, hắn cũng không thể buông tay.

Trịnh Do Khiếu thấy hắn không để tâm, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Tôi xuống phòng khách dưới lầu ngủ tạm một đêm, cậu trông nom cẩn thận, có chuyện gì thì gọi tôi bất cứ lúc nào."

Vừa hay lúc này Loan Ngọc Khôn bưng canh gừng lên.

Ông là người cũ của nhà họ Bạc, trước kia cũng đã làm việc ở Bạc công quán, nhưng sau khi Bạc Lan Tức kết hôn không hiểu vì sao lại muốn tận hưởng thế giới của hai người, nên rất nhiều người làm đều bị đuổi việc, bao gồm cả Loan Ngọc Khôn. Ông được điều đến biệt thự trên núi để chăm sóc người anh độc thân của Bạc Lan Tức... Vì vậy, ông nhận ra ngay Giang Vụ Oanh.

Vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trên giường, sắc mặt Loan Ngọc Khôn tái xanh.

Omega của Nhị thiếu gia..... sao lại bị Đại thiếu gia mang về đây rồi?

Bạc Lan Huyền nhận thấy biểu cảm của Loan Ngọc Khôn lúc xanh lúc trắng, nhớ đến quan hệ của Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Tức, liền vô cùng khó chịu, hờ hững nói: "Bọn họ đã ly hôn rồi."

Loan Ngọc Khôn: "... Tôi hiểu mà, Đại thiếu gia."

**

Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn đầu giường phủ lên làn da trắng trẻo, mềm mại của Giang Vụ Oanh một lớp ánh vàng cam dịu dàng. Đám lông tơ nhỏ nhắn non nớt trên gò má của omega hiện lên rõ ràng, khiến cậu trông giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đang ngủ say.

Loan Ngọc Khôn đặt chén canh xuống rồi rời đi, Bạc Lan Huyền ngồi bên giường, kéo chăn đắp kỹ cho Giang Vụ Oanh, lại điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi trong phòng lên thêm hai độ, đủ để khiến người ta nóng đến đổ mồ hôi.

Giang Vụ Oanh vốn sợ lạnh, giờ cậu vừa hạ sốt, dù trong phòng đã đủ ấm, lại được quấn trong lớp chăn dày, nhưng cơ thể cậu vẫn lạnh ngắt.

Bạc Lan Huyền cẩn thận tránh kim truyền dịch, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cậu, rồi hôn lên trán cậu.

Ánh mắt hắn rơi vào quyển sách đặt ở góc giường, Bìa sách bằng giấy da trắng tinh, vẽ những quả dâu tây nhỏ xinh, nét vẽ mềm mại, tròn trịa – do chính tay Giang Vụ Oanh vẽ.

Bạc Lan Huyền lặng lẽ nhìn hồi lâu, rồi cầm cuốn sách lên, chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi mở trang bìa.

... Một trang giấy trắng.

Hắn hơi nhíu mày, lại tùy ý lật thêm vài trang.

Vẫn không có gì cả.

Bạc Lan Huyền không nghĩ thêm, đặt cuốn sách xuống, tiến lại gần Giang Vụ Oanh, vùi mặt vào chiếc cổ thơm tho, mềm mại của cậu.

Đôi tai dài của thỏ con khẽ lướt qua trán hắn, Bạc Lan Huyền nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng đau xót vô cùng.

Lòng dạ hắn rối bời, không nhịn được mà siết chặt tay cậu.

Giang Vụ Oanh ngủ không được yên ổn,  bị hắn siết một cái liền khẽ rên lên.

Bạc Lan Huyền khựng lại một thoáng, ngay sau đó liền thấy hàng mi dài rậm của người trên giường khẽ động đậy, rồi từ từ mở ra một đôi mắt đen láy tựa thủy ngân.

**

Gió tuyết gào thét, những bông tuyết lớn tạt vào cửa sổ, phát ra tiếng "bốp bốp".

Người làm đều đã về hết, Bạc Lan Tức ngồi một mình trên ghế sofa phòng khách, trên đùi hắn đặt một chiếc máy tính xách tay, trước mặt là những chiếc thùng chất đống lộn xộn, chính là mấy thứ hồi chiều hắn sai người khiêng ra ngoài.

Nửa năm nay, kể từ sau khi kết hôn, Bạc Lan Tức không nhận thêm công việc nào, coi như tự cho mình một kỳ nghỉ phép.

Chủ yếu là thấy tay chân của Giang Vụ Oanh gầy guộc, nếu hắn đi mấy tháng, e rằng thỏ con sẽ bị người ta bắt nạt đến mức không ngóc đầu lên được.

Màn hình máy tính trước mặt hiện đầy những email chưa đọc, đều là các lời mời hợp tác khi thấy hắn rảnh rỗi.

Bạc Lan Tức tùy ý mở vài email ra xem, nội dung liên quan đến ẩm thực, kỹ năng, các vấn đề trong ngành, khai quật lăng mộ...

Hắn dứt khoát từ chối tất cả, ánh mắt lướt qua bức ảnh cưới bên cạnh, trong lòng bất giác nổi lên chút bực bội.

Hắn đứng dậy đi về phía cửa, nhưng chỉ còn một bước chân nữa là qua ngưỡng cửa, hắn lại dừng bước.

Bạc Lan Tức nhớ lại vào chiều hôm qua, hắn nghe thím Trương ở bếp nói Giang Vụ Oanh sáng sớm đã đi chùa Kính Sơn, chiều về lại nhốt mình trong phòng, không ăn một miếng cơm nào.

Bạc Lan Tức biết Giang Vụ Oanh thích đến những ngôi chùa thần thần quỷ quỷ đó.

Nhưng sao cậu lại không ăn không uống?

Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn lập tức nhận ra hôm kia chính là sinh nhật Giang Vụ Oanh. Chắc cậu giận dỗi hắn vì chuyện này.

Bạc Lan Tức không để ý lắm, hắn gọi điện thoại bảo người mang một chiếc vòng tay hồng ngọc đến, cầm hộp trang sức lên lầu.

Vừa mở cửa liền thấy Giang Vụ Oanh chân trần ngồi bệt dưới đất, trong lòng ôm quyển sách cũ kỹ như báu vật kia. Cậu quay mặt về phía khác, đôi má mềm mại còn vương vệt nước mắt chưa khô.

Dù trong phòng có điều hòa và trải thảm lông cừu, nhưng giữa mùa đông lạnh giá, với thân thể yếu ớt của Giang Vụ Oanh, ngồi bệt dưới đất như vậy rất dễ tổn hại sức khỏe.

Bạc Lan Tức thấy thỏ con khóc đến má ướt sũng, trong lòng như bị con sâu cắn một cái, có một thoáng nhói đau, nhưng lại nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Hắn nghĩ đến chuyện cậu buồn bã là vì hắn quên sinh nhật của cậu, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui bí ẩn.

Hắn giả vờ không để ý, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Vụ Oanh, muốn sờ đôi tai thỏ dài của cậu.

Đôi tai này cùng cái đuôi ngắn của Giang Vụ Oanh mềm muốn chết, mỗi lần Bạc Lan Tức chạm vào, thỏ con đều sẽ hơi run lên.

Tựa như chạm vào một thứ cấm kỵ nào đó, gãi đến ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng lần này, khi ngón tay của hắn còn cách đầu tai mềm mại màu hồng chỉ hai, ba phân, Giang Vụ Oanh bỗng nghiêng đầu, né tránh tiếp xúc.

Cậu còn lặng lẽ dịch sang bên cạnh, đôi tai thỏ cũng đung đưa theo.

Tim Bạc Lan Tức đột nhiên nghẹn lại, một dự cảm chẳng lành dần trỗi dậy, nhưng hắn nhanh chóng đè nó xuống.

Hắn tùy tiện nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chẳng qua là quên sinh nhật của em thôi mà, trên đường Thần Phi vừa mở một quán ăn gia đình chuyên món Hoài Dương, nghe nói cũng không tệ, chúng ta đi ăn thử nhé?"

Câu nói mang hình thức hỏi ý, nhưng lại không hề muốn trưng cầu ý kiến của Giang Vụ Oanh, hắn vươn tay muốn kéo người dậy.

Nhưng Giang Vụ Oanh dường như hoàn toàn không nghe thấy, cậu vẫn không nhúc nhích, Bạc Lan Tức không kéo được cậu, liền giả bộ bất đắc dĩ nói: "Được, được, được, muốn quà đúng không?"

Hắn đặt hộp trang sức vào tay cậu, đắc ý nói: "Xem đi, chắc chắn em sẽ thích."

Giang Vụ Oanh còn chưa trả lời, Bạc Lan Tức đột nhiên khịt khịt mũi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

"Giang Vụ Oanh, em uống rượu à?" Bạc Lan Tức nhíu chặt mày nói, "Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, em không được uống rượu!"

Trong giọng nói của hắn đầy vẻ sốt ruột không kìm nén được: "Bụng có khó chịu không, có cần uống thuốc không?"

Nghĩ đến trong phòng chắc vẫn còn giấu rượu khác, Bạc Lan Tức lập tức đứng dậy muốn đi tìm.

Mà Giang Vụ Oanh cuối cùng cũng chuyển ánh mắt nhìn vào hộp gỗ đàn hương quý giá trong tay, nhưng thần sắc lại không hề dao động.

Cậu chỉ thở dài khe khẽ, đặt chiếc hộp xuống.

Thỏ con quay sang nhìn Bạc Lan Tức, nhẹ nhàng nói: "Bạc nhị thiếu, chúng ta ly hôn đi."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play