Edit: QuiinYue

***

Cơn đau trong dự kiến không đến.

Giản Nhược Trầm bị ai đó ôm eo kéo một cái, đầu chúi thẳng vào một cái đệm thịt không cứng cũng chẳng mềm.

"Loạt xoạt," đống tài liệu rơi tán loạn đầy đất.

Trong khoảnh khắc, chóp mũi của cậu tràn ngập mùi hương hỗn hợp giữa thuốc lá và hồng trà.

Giản Nhược Trầm ý thức được mùi hương này phát ra từ người đàn ông dưới thân. Tư thế này không được đoan chính lắm, cậu chưa bao giờ dính sát vào người khác như vậy.

Cậu vội vàng rút tay đang đút trong tay áo ra, chống vào vai đối phương để lùi về sau, một cái "vèo" đã đứng thẳng người, "Xin lỗi, cảm ơn anh đã kéo tôi lại."

"Không sao." Giọng người đàn ông trầm khàn, cũng chống tay xuống đất đứng dậy.

Sau khi kéo giãn khoảng cách, Giản Nhược Trầm mới nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.

Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng, thân hình cao lớn, thần thái nghiêm nghị, bờ vai rộng, đôi chân dài, cơ bắp rắn chắc khiến người ta liên tưởng đến một con báo săn đang sẵn sàng vồ mồi.

Chiếc áo khoác dài màu lạc đà được cắt may vừa vặn, không cài khuy, cổ áo dựng lên để lộ lớp áo len màu đen cổ lọ ôm sát bên trong, chất liệu có lẽ là len cashmere cao cấp.

Xuyên qua lớp áo len, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc, cùng dây đeo bao súng đang ghì chặt vai, phía dưới là khóa kim loại của thắt lưng da và... một đôi chân dài có lực được bao bọc trong chiếc quần tây ống rộng bằng vải dạ màu lạc đà.

Ánh mắt Giản Nhược Trầm lướt qua, đầu óc bất giác trở nên trống rỗng.

Đôi chân này, có thể đá chết người được không nhỉ?

Cậu lại liếc nhìn đối phương thêm một lần nữa.

Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, thần sắc trầm mặc, cúi người nhặt đống tài liệu rơi trên sàn. Giọng nói hắn thờ ơ, ngắn gọn: "Cậu tên gì?"

Cái ngữ khí đó, giống như đang thẩm vấn lấy lời khai vậy.

"Giản Nhược Trầm." Cậu cũng ngồi xổm xuống giúp nhặt mấy tờ giấy, ánh mắt vô tình lướt qua những dòng chữ nhỏ màu xám nhạt trên đầu tờ giấy A4.

"Báo cáo khám nghiệm hiện trường vụ án giết người tại rừng cây nhỏ ở Học viện Y Đại học Hồng Kông."

Chính là vụ án của Phùng Gia Minh.

Có liên quan đến vụ án của Phùng Gia Minh tức là có liên quan đến cậu.

Phải tranh thủ làm quen đôi câu, biết đâu sẽ có ích.

Khi đưa tài liệu qua, Giản Nhược Trầm hỏi: "Anh họ gì?"

"Họ Quan." Người đàn ông dừng lại một chút, "Tên Quan Ứng Quân."

Quan Ứng Quân gom tài liệu lại, hỏi: "Lấy lời khai xong rồi mà vẫn còn ở sở cảnh sát, có chuyện gì sao?"

Giản Nhược Trầm hơi nhướn mày.

Phải nói thế nào đây?

Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người nói chuyện giống như học sinh xuất sắc đang làm bài tập vậy.

Mọi thứ đều bài bản, từng bước rõ ràng, có cảm giác như bỏ qua cả quá trình, chỉ ghi lại những bước quan trọng.

Nếu là người có đầu óc không nhanh nhạy thì chắc chắn sẽ hỏi: Sao anh biết tôi vừa lấy lời khai xong?

Sao anh biết tôi muốn ở lại sở cảnh sát?

Sao anh biết tôi muốn biết tên anh?

Sau đó sẽ bị ánh mắt lạnh nhạt của Quan Ứng Quân quét qua, mất mặt quay người bỏ đi trong tức giận.

Giản Nhược Trầm bị phân tích của mình chọc cười, những lời nói xã giao bên miệng bỗng chuyển hướng, "Tôi muốn gặp hung thủ vụ án 'giết người tại rừng cây nhỏ ở Học viện Y Đại học Hồng Kông'."

Quan Ứng Quân lúc này mới cẩn thận nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

Tóc của chàng trai có chút rối bù, trên mặt mang theo ý cười, thần sắc tự nhiên, sống lưng thẳng tắp, trên người mặc một chiếc áo khoác vest dạ không vừa người, trên mặt cậu không có vẻ bối rối, cũng không lộ chút hoảng sợ nào, cứ như việc bước chân vào đồn cảnh sát với tư cách là nghi phạm cũng bình thường như về nhà vậy.

Đôi mắt màu hổ phách ẩn dưới hàng lông mi nhạt hơi cong, trong sáng và thấu tỏ.

Quan Ứng Quân thu hồi tầm mắt.

Vừa nãy va vào nhau, hắn cũng có trách nhiệm.

Hắn không thích nợ người khác, mà Giản Nhược Trầm trông có vẻ không khỏe, nếu cứ để cậu chờ tiếp, e rằng sẽ ngất xỉu tại đồn cảnh sát, chi bằng nghỉ ngơi một lát rồi quay lại thì hợp lý hơn.

Quan Ứng Quân giơ tay lên xem đồng hồ, "Bây giờ đã mười hai giờ rồi, lúc tôi đến thấy đội của cảnh sát Trần vừa đi, bắt người và làm biên bản cần thời gian, cậu có thể đợi đến khoảng ba giờ rồi hãy quay lại."

Giản Nhược Trầm mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Cảm ơn anh."

Quả nhiên, nói vài câu xã giao không bao giờ là thừa.

Đi đâu cũng vậy, thêm bạn thêm con đường.

Khoảng thời gian này đủ để cậu tranh thủ chợp mắt một lát.

Giản Nhược Trầm nhắm mắt ngáp một cái, khi mở mắt ra thì Quan Ứng Quân đã không thấy đâu nữa.

... Nhanh ghê, nhanh như chớp vậy.

Giản Nhược Trầm lại đút tay vào túi áo, lững thững rời khỏi đồn cảnh sát, rồi ngồi vào ghế phụ chiếc Porsche cổ.

Hơi nóng từ máy sưởi cùng mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp xe.

Giản Nhược Trầm lập tức ngã người ra, tan chảy như bị dính chặt vào lưng ghế da.

Thuốc cảm bắt đầu phát huy tác dụng.

Cậu đổ mồ hôi, vừa lim dim mắt chẳng muốn mở ra, vừa lẩm bẩm với La Bân Văn đang ngồi ở ghế lái: "Tôi ngủ tạm trong xe một lát, 3 giờ gọi tôi dậy. Tôi phải gặp nghi phạm. Làm phiền chú rồi, chú La..."

Nói xong, cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm giác có ai đó khẽ mở cửa xe, ra ngoài rồi lại trở vào.

Làn gió mát lạnh thổi qua khe cửa sổ mở hé, mang theo vài câu nói khe khẽ như đang thì thầm.

"Quan sir không hổ là người từng vào CIB (Tổ tình báo hình sự), cái thủ đoạn thẩm vấn kia, chậc.... thật là vô tình."

"Người trong tổ đó ai mà chẳng vậy. Dù sao CIB của chúng ta cũng giống như CIA (Cục tình báo trung ương) bên Mỹ."

"Hung dữ như vậy, thảo nào 26 tuổi rồi vẫn chưa có người yêu... ê, cậu biết vì sao anh ta không tiếp tục ở CIB không?"

"Mấy chuyện vặt thế này thì đừng có nói nữa, cái miệng cậu đó, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt." Giọng nam trầm hơn khuyên nhủ, rồi tặc lưỡi: "A Tài, có thuốc lá không, cho một điếu?"

Ngoài cửa vang lên tiếng bật lửa "tách tách", âm thanh trong trẻo và rõ ràng.

Giản Nhược Trầm hoàn toàn tỉnh giấc.

Cậu quay đầu hỏi người ngồi ghế lái: "Mấy giờ rồi?"

La Bân Văn: "2h40."

Cũng gần đến giờ, cơ thể cậu cảm thấy ổn hơn nhiều rồi.

Chỉ còn chút thắc mắc chưa được giải đáp thôi!

Giản Nhược Trầm ngồi thẳng dậy, ngón tay luồn qua tóc vuốt đại vài đường, sau đó mở cửa xe bước ra, đi thẳng vào đồn cảnh sát.

Vào trong, cậu đi ngang qua phòng trà nước, tiến đến phòng hỏi cung, liền thấy Trần Vân Xuyên đang khoanh tay đứng không xa.

Trên mặt Trần Vân Xuyên đầy vẻ mệt mỏi, dưới mắt còn có chút quầng thâm xanh đen.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Giản Nhược Trầm thì hơi sững người rồi rút từ sổ công tác ra một chiếc thẻ căn cước, đưa qua: "Xin lỗi, lúc nãy vội bắt người nên quên trả cho cậu."

"Cảm ơn." Giản Nhược Trầm nhận lấy, nhìn về phía tấm kính một chiều phía sau lưng Trần Vân Xuyên.

Trên ghế thẩm vấn có một người đang ngồi, hai tay đều bị còng lại, cả người không thể động đậy, nhưng lại giống như đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi tột độ, run rẩy như một cái sàng.

"Hoắc Tiến Tắc vẫn chưa nhận tội sao?" Giản Nhược Trầm hỏi.

"Nhận rồi, DNA là bằng chứng rõ ràng, không nhận cũng không được."

Trần Vân Xuyên liếc nhìn Giản Nhược Trầm một cái, trong mắt có chút phức tạp: "Nhưng... Quan sir cảm thấy động cơ của hắn ta có vấn đề, nghi ngờ phía sau còn có người, nên mới thẩm vấn đến bây giờ."

Giản Nhược Trầm sửng sốt, điều này cũng giống với những gì cậu nghĩ.

Cửa phòng thẩm vấn bật mở, Quan Ứng Quân bước ra.

Hắn không mặc chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, để lộ chiếc áo len cao cổ màu đen.

Có lẽ là thẩm vấn quá hăng, cả hai ống tay áo đều được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Trần Vân Xuyên nhíu mày: "Cậu cứ thẩm vấn kiểu này, cấp trên biết được lại mắng cậu cho xem."

"Ừ." Quan Ứng Quân tỏ vẻ thản nhiên, chẳng buồn để ý.

Trần Vân Xuyên hít sâu một hơi.

Quan Ứng Quân đi đến trước mặt Giản Nhược Trầm, cúi đầu nhìn cậu, "Video lời khai của cậu vừa nãy tôi xem rồi."

Rất có bản lĩnh.

Trước tiên khéo léo biến thân phận nghi phạm thành nhân chứng, sau đó cố ý né tránh vấn đề, nắm quyền chủ động trong cuộc nói chuyện, đồng thời dịu dàng hỏi về mối quan hệ và động cơ của nghi phạm, nhưng không để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào của mình.

Quan Ứng Quân nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm: "Hồ sơ cá nhân và học bạ của cậu tôi cũng đã xem rồi."

Những kỹ năng vừa rồi, hoàn toàn không giống một sinh viên y khoa nên có.

Có quỷ.

Sau lưng Giản Nhược Trầm như có một luồng hơi lạnh chạy dọc lên, nhưng cậu không né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Quan Ứng Quân, khẽ hừ một tiếng: "Hửm?"

Lúc này mà dời ánh mắt đi thì chính là chột dạ, cậu tuyệt đối không thể làm điều ngu ngốc như vậy.

Cậu coi như đã biết vì sao "A Tài" lại nói Quan sir thẩm vấn người giỏi rồi, đối diện với ánh mắt sắc bén như có thể mổ xẻ lòng người này, ai mà chịu nổi thì đúng là nhân tài gián điệp.

Quan Ứng Quân vẫn nhìn Giản Nhược Trầm.

Đuôi mắt chàng trai mang theo ý cười, những sợi tóc sáng màu hơi dài rủ xuống một bên, giống như bị người ta lật qua lật lại một cách vô tổ chức.

Đôi mắt có hình dáng đẹp đẽ trong veo vô tội, âm cuối hừ ra từ mũi lại càng tràn đầy nghi hoặc.

Giống như đang hỏi: Những điều anh nói có liên quan gì đến vụ án?

Quan Ứng Quân nheo mắt lại, đầu hơi nghiêng về phía phòng thẩm vấn, "Trước đó cậu nói muốn gặp hung thủ, có phải có gì muốn hỏi không? Vào hỏi đi."

Giản Nhược Trầm thầm nghĩ, rõ ràng đây là một cái bẫy.

Quan Ứng Quân đang thử cậu, xem cậu có thể hiện bản lĩnh của mình trong tình huống bị nghi ngờ hay không.

Nếu giấu diếm, thì chứng tỏ chột dạ có quỷ.

May là cậu vốn dĩ không định giấu.

Giản Nhược Trầm cẩn thận đánh giá Hoắc Tiến Tắc trong phòng thẩm vấn, thấy môi hắn bong tróc, liền quay người cầm một chiếc cốc giấy, đi đến bình giữ nhiệt bên cạnh rót một cốc nước ấm, bưng vào phòng thẩm vấn.

Cậu đặt cốc nước xuống trước mặt Hoắc Tiến Tắc.

Hoắc Tiến Tắc ngẩng đầu, động đậy cổ tay, xích khóa trên ghế thẩm vấn va vào nhau, phát ra tiếng "xoảng xoảng xoảng" nặng nề.

Tay của hắn bị khóa vào mặt bàn của ghế.

Đừng nói là uống nước, nhấc lên một chút cũng không được.

Giản Nhược Trầm im lặng vài giây mới bưng cốc giấy đến bên môi Hoắc Tiến Tắc, cổ tay hơi nghiêng.

Cậu cố tình làm như vậy, chỉ là để khắc sâu ấn tượng được người khác giúp đỡ của Hoắc Tiến Tắc, đây là một loại thủ đoạn khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Tiếng nuốt nước vội vàng của Hoắc Tiến Tắc vang vọng khắp phòng thẩm vấn.

Hắn không lãng phí một giọt nào, sau khi uống cạn thì thở phào một hơi.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Quan Ứng Quân đốt một điếu thuốc, lặng lẽ quan sát.

Giản Nhược Trầm quay đầu, đẩy một chiếc ghế ngồi đối diện Hoắc Tiến Tắc.

Hai người ngồi ngang tầm, khoảng cách gần đến mức như không còn khoảng trống.

Thậm chí Hoắc Tiến Tắc còn có thể đếm được từng sợi lông mi của Giản Nhược Trầm.

Trong đầu hắn bất giác nghĩ đến cốc nước vừa rồi, ngọt ngào như dòng suối mát lành.

Cốc nước mà hắn cầu xin cảnh sát mãi không được.

Giọng hắn khàn khàn, như bị gió cuốn đi: "Tôi vu oan cho cậu, tại sao cậu lại cho tôi nước?"

"Trông cậu có vẻ rất khát." Giản Nhược Trầm dừng lại một chút, "Còn muốn uống nữa không?"

Hơi thở của Hoắc Tiến Tắc khựng lại, gần như bị cảm giác tội lỗi đột nhiên trào dâng trong lòng nhấn chìm.

Hắn thà bị chất vấn một cách điên cuồng, bị trách móc, thậm chí bị đánh một đấm hoặc tát một cái, cũng không muốn đối mặt với sự tử tế đến từ nạn nhân như thế này.

Như vậy hắn và Phùng Gia Minh với Sài Kính Vũ thì có gì khác nhau!

Hoắc Tiến Tắc nắm chặt nắm đấm, ghim chặt vào ghế thẩm vấn, cúi đầu, sống mũi cay xè.

Hắn nghiến chặt răng hàm, "Cậu đến đây làm gì?"

Hắn dao động rồi.

Thẩm vấn sinh viên đại học dễ hơn so với mấy lão làng ngoài xã hội nhiều.

Giản Nhược Trầm: "Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu."

Cậu đưa tay ra, xòe năm ngón tay, đặt lên nắm đấm của Hoắc Tiến Tắc, "Tại sao lại hãm hại tôi? Phùng Gia Minh sỉ nhục cậu, tôi hiểu cậu muốn giết hắn. Hắn đáng bị như vậy. Sài Kính Vũ vu oan cho cậu ăn trộm, khiến cậu không tìm được việc làm, cậu hận hắn cũng là chuyện bình thường... Nhưng còn tôi thì sao?"

Giản Nhược Trầm thì thầm như đang nói một mình: "Cậu không giống kiểu người sẽ vì học bổng mà giết người, thành tích chuyên ngành của cậu và tôi không phân cao thấp, nếu cố gắng thì hoàn toàn có cơ hội dùng thực lực để lấy học bổng."

Bên ngoài phòng thẩm vấn, điếu thuốc trên miệng Quan Ứng Quân đã cháy được một nửa, phần tàn thuốc dài ngoằng.

Hắn chưa từng gặp ai có diễn xuất tốt như vậy.

Từng lời, từng câu đều tự nhiên như thật.

Ngay cả giọng điệu cũng được điều chỉnh vừa vặn, đủ để khiến đối phương dao động.

Sự nghi hoặc, nỗi buồn, cảm giác đồng cảm xen lẫn chút tiếc nuối đầy đau đớn.

Làm cho nghi phạm đỏ cả mắt.

Loại người này làm sao có thể không hòa nhập được ở trường?

Sao có thể bị người khác ghét bỏ?

Hoặc là thông tin trong hồ sơ sai.

Hoặc là ở trường, cậu đã che giấu rất giỏi.

Hoặc là.....Giản Nhược Trầm đã thay đổi người rồi.

Quan Ứng Quân gạt tàn thuốc vào chiếc hộp hắn mang theo bên người, sau đó ngậm lại điếu thuốc, nhả ra một vòng khói, nhấm nháp hương vị hồng trà trong khói thuốc: "Đưa hồ sơ và tài liệu của Giản Nhược Trầm cho tôi. Tôi xem lại lần nữa."

Trần Vân Xuyên đưa tài liệu qua, "Sao vậy?"

Quan Ứng Quân hơi nhíu mày: "Tính cách của Giản Nhược Trầm hoàn toàn khác với lời khai từ những người liên quan. Thậm chí có thể nói là trái ngược hoàn toàn. Cậu ta từng phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

Trần Vân Xuyên cảm thấy khó tin, "Ý cậu là có người mạo danh hả? Người đã phẫu thuật thẩm mỹ biểu cảm sẽ rất cứng nhắc, muốn phẫu thuật thành dáng vẻ tự nhiên của Giản Nhược Trầm thì quá khó, phải động đến toàn bộ khuôn mặt. Biểu cảm của cậu ta sinh động như vậy, không thể nào đã phẫu thuật thẩm mỹ được. Cậu đừng có đa nghi quá."

Quan Ứng Quân nhìn về phía phòng thẩm vấn, "Xem lại đã."

Trong phòng, đôi mắt Hách Tiến Tắc đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã trên ghế thẩm vấn.

Giản Nhược Trầm quay người, đến bàn thẩm vấn bên cạnh rút ra hai tờ giấy, gấp lại rồi áp nhẹ lên mặt Hách Tiến Tắc.

Cậu yên lặng chờ một lát, trong khoảng thời gian đó lại thay thêm vài tờ giấy, lau nước mắt cho Hoắc Tiến Tắc, đợi đến khi chàng trai mặc áo nỉ lót nhung rẻ tiền này cuối cùng cũng không khóc nữa, cậu mới lại mở miệng hỏi: "Được rồi, bây giờ nói xem tại sao cậu lại hãm hại tôi?"

Hoắc Tiến Tắc nhìn vào mắt Giản Nhược Trầm, lại nhìn về phía những tờ giấy đã lau nước mắt, cuối cùng cũng lên tiếng: "Có người cho tôi một khoản tiền lớn, người đó khoảng 30 tuổi, họ Giang."

30 tuổi?

Giang Minh Sơn đã hơn 50 tuổi, Giang Hàm Dục mới có 19.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play