Trong thời đại internet, không khó để tìm ra thông tin của một người.
Theo hot search với chủ đề #Tô Miên là ai#, thân phận và bối cảnh cuộc đời của Tô Miên cũng lần lượt xuất hiện trước mặt công chúng -- Cùng là người xuất thân hào môn - thiên kim nhà họ Tô, tốt nghiệp học viện mỹ thuật Paris, ngay từ lúc chưa tốt nghiệp đã sáng lập ra thương hiệu trang sức cao cấp M&S, những món trang sức do một tay cô thiết kế đã nhiều lần vinh dự đạt các giải thưởng lớn trên thị trường quốc tế.
Ngay khi bản lý lịch sáng chói được công bố, những người hâm mộ ghen ghét trên Weibo lập tức im miệng.
Tô Miên giúp Tần Minh Viễn phủ thêm áo khoác.
Trợ lý Quý Tiểu Ngạn đúng lúc đưa tới một tờ khăn giấy, Tô Miên tiếp nhận, hơi nhón chân, dịu dàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán anh. Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh bất chợt đưa bông dặm phấn tới, Tô Miên tiếp nhận, cẩn thận tán một lớp phấn dày mịn màng.
Dưới hàng mi dày và mảnh là một đôi mắt ẩm ướt trong veo.
Giờ phút này, vừa chăm chú lại dịu dàng.
Tô Miên nhẹ giọng nói: “Ông xã, cảnh đấu võ vừa rồi của anh thực sự quá đẹp, em xem mà quên cả chớp mắt. Tuy nhiên nếu quay vào mùa hè thì tốt rồi, đóng phim dưới trời lạnh như vậy, em chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh……”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói tiếp: “Em nghe Tiểu Ngạn nói, mấy ngày nay anh không có khẩu vị ăn uống, em có nấu canh gà củ mài, đặt trong phòng hóa trang của anh, củ mài bổ phổi và lá lách, có hiệu quả rất tốt trong việc trị bệnh chán ăn, dầu muối đều cho rất ít, không nóng lắm đâu.”
Giọng nói của cô thiên về dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ như tiếng suối chảy róc rách, hết sức êm tai.
Đạo diễn Trương đánh giá Tô Miên vài lần, thầm nghĩ người bên ngoài đồn đại vợ của ảnh đế Tần dịu dàng động lòng người, lại rất yêu Tần Minh Viễn, quả nhiên là sự thật, đến tận đoàn phim để khoe ân ái.
Còn mười phút nữa là tới cảnh quay tiếp, đạo diễn Trương không muốn quấy rầy hai vợ chồng, xoay người đi dặn dò các diễn viên trong cảnh tiếp theo.
Tần Minh Viễn vẫn luôn đứng tại chỗ, đôi mắt híp lại, để cô tùy ý lăn lộn trên mặt mình.
Anh nghe vậy, sắc mặt không chút thay đổi, trả lời: “Ừ.”
Từ góc độ này của Tô Miên, vừa lúc có thể nhìn thấy sự không kiên nhẫn ở trong ánh mắt anh.
Quả nhiên, anh nói tiếp: “Buổi tối trời sẽ đổ mưa, cô mau trở về đi.”
Tô Miên đã nhận ra, nhưng lại giả vờ như không phát hiện, vẫn dịu dàng nói: “Được, anh nhớ uống canh nhé.” Nói xong, cô hào phóng khéo léo vẫy tay tạm biệt cùng nhân viên công tác trong đoàn phim, đồng thời dặn dò trợ lý của anh mang cà phê nóng cho mọi người trong đoàn.
“Tôi cứ tưởng rằng con dâu hào môn giống như Tô Miên rất khó ở chung, không nghĩ tới cô ấy lại dịu dàng như vậy, tính cách quá lôi cuốn đi.”
“Không quá đáng mới phù hợp với ảnh đế Tần, duyên trời tác hợp.”
“Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, tình yêu được toàn dân chúc phúc, ai nhìn thấy cũng phải ghen tỵ!”
“CP thần tiên nha!”
……
Sau khi kết thúc những cảnh quay ngày hôm nay, Tần Minh Viễn đang chuẩn bị trở lại phòng hóa trang tháo phụ kiện, thay quần áo.
Trên đường đúng lúc nghe thấy hai diễn viên quần chúng đang nói thầm.
Anh không tỏ ý kiến mà chỉ cười nhạo một tiếng, chân dài cất bước vào phòng hóa trang.
Quý Tiểu Ngạn nhanh nhẹn giúp anh tháo phụ kiện, từng món từng món đồ được tháo ra ném lên bàn trang điểm. Quý Tiểu Ngạn hỏi: “Ông chủ, khi nãy anh Phong gửi tin nhắn hỏi đêm nay anh trở về chỗ phu nhân hay trở về chung cư Thần Hi?”
Anh Phong tên đầy đủ là Đàm Minh Phong, là người quản lý kim bài mà nhà họ Tần ra giá cao mời về cho Tần Minh Viễn.
Tần Minh Viễn quay chụp cả ngày, hiện tại đã có vài phần mệt mỏi, anh khép hờ mắt nói: “Thần Hi.”
Quý Tiểu Ngạn nhanh chóng giúp anh tẩy trang, ánh mắt xoay chuyển, dừng lại trên chiếc bình giữ nhiệt ở trên bàn trang điểm, nhắc nhở: “Ông chủ, anh có muốn uống chút canh phu nhân nấu không?”
Tần Minh Viễn ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng: “Không uống.”
Quý Tiểu Ngạn làm trợ lý bên người Tần Minh Viễn đã nhiều năm, biết cặp vợ chồng mẫu mực mà mọi người bàn tán say sưa, không hề ngọt ngào ân ái như trong tưởng tượng của công chúng.
Anh ấy đã ký hợp đồng bảo mật, cũng biết rằng ân oán trong giới hào môn từ trước đến nay luôn phức tạp khó hiểu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà trả lời. Thời điểm rời đi vẫn không quên xách theo chiếc bình giữ nhiệt màu vàng nhạt, tình cờ lộ mặt cho phóng viên và giới truyền thông ngồi canh bên ngoài nhìn thấy.
Quý Tiểu Ngạn mang về nhà, khi anh ấy mở nắp bình giữ nhiệt ra, nước canh vẫn còn nóng.
Anh ấy uống hết một bát, thầm nghĩ đúng là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc ông chủ lại không thích.
Hai cụm từ #bình giữ nhiệt tình yêu của Tô Miên# và #cẩu lương# đã cùng leo lên hot search.
@Công ty giải trí Tân Lãng: @Tô Miên mang món canh tình yêu sưởi ấm mùa đông tới đoàn phim “Tư thế anh hùng”, tự mình khoác áo, lau mồ hôi, dặm phấn cho @Tần Minh Viễn, vợ chồng Miên Viễn lại phát cẩu lương.
Kèm theo chín bức ảnh của hai người trước cung điện.
Bức ảnh thứ nhất: Cái nhìn dịu dàng chăm chú của Tô Miên; từ bức ảnh thứ hai đến bức ảnh thứ tám: Sự tương tác giữa hai vợ chồng dưới mọi góc độ; bức ảnh thứ chín: Trợ lý của Tần Minh Viễn ôm chặt chiếc bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.
【 Ha ha ha ha ha! Tiểu Ngạn muốn hỏi mình đã làm sai điều gì! Vì sao mỗi ngày đều bị vợ chồng Miên Viễn nhồi nhét cẩu lương! 】
【 Ghen tỵ trở thành bình giữ nhiệt. 】
【 Nghe nói đây là món canh chị dâu phải hầm mấy tiếng trời, tới mùa đông anh Viễn hay mắc phải chứng chán ăn, chị dâu thật sự rất tri kỷ! 】
【 Chà! Chị dâu phải chăm sóc anh Viễn của chúng em thật tốt nhé! 】
【 Các chị em nhà Miên Viễn! Chú ý! Kẹo ngọt tới rồi đây! Chị dâu vừa like một bài viết khen ngợi lối diễn xuất chuyên nghiệp của anh Viễn trên Weibo! 】
【 Trời ạ! Mọi người cứ tiếp tục ăn cẩu lương đi, trong mắt tôi chỉ có chồng tôi thôi! Chồng tôi siêu cấp đẹp trai! Quá ngọt đi! Các chị em nhà Miên Viễn! Xông lên! Đưa chị dâu lên hot search! 】
……
Tô Miên cởi giày cao gót, xoa nắn bắp chân bủn rủn đau nhức.
Hệ thống máy sưởi trong biệt thự đang để 23 độ C, mà nhiệt độ ngoài trời của thành phố Bắc Kinh ngày hôm nay là âm sáu độ C. Vì muốn duy trì phong cách thời thượng, Tô Miên đã mặc chiếc áo khoác cashmere và mặc chiếc quần tất cực mỏng, cô bị đông lạnh tới mức tim, gan, lá lách, phổi đều đang nhảy Disco.
Tiến vào phòng, nhiệt độ chênh lệch 29 độ khiến cô nhẹ nhàng hắt xì.
Cô cởi bỏ áo khoác, bên trong là một chiếc váy liền thân bó sát người.
Cô với tay vào trong người, chậm rãi lấy ra ba miếng dán giữ nhiệt, ném vào thùng rác.
Di động đổ chuông.
Trên màn hình xuất hiện tên -- Đường Bảo.
Tô Miên hít sâu một hơi, sau đó nghe điện thoại.
Khi người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp mở miệng, cô đã tức giận xả một tràng: “Cậu gọi tới để tôn sùng sự cống hiến chuyên nghiệp của tớ dưới thời tiết âm sáu độ đúng không? Nếu đúng là như vậy, chỉ cần quỳ xuống thỉnh an thôi, cậu có thể khen, nhưng tớ không muốn. Kể từ ngày gả cho Tần Minh Viễn, ngày nào tớ cũng bước lên bục nhận giải Oscar.”
Dừng một chút.
“Tên ngốc Tần Minh Viễn này, hôm nay ở bên ngoài anh ta dám tỏ vẻ mất kiên nhẫn với tớ.”
“Ha ha, anh ta cho rằng tớ muốn ăn mặc như bệnh nhân tâm thần, đứng đó dịu dàng nhìn anh ta chăm chú dưới thời tiết mùa đông hay sao? Bọn họ đều cho rằng tớ đang nhìn Tần Minh Viễn, sai rồi! Tớ đang xem khi nào sợi dây thép kia mới đứt! Đưa anh ta về trời!”
“Tớ cũng không muốn đưa áo khoác cho anh ta! Đó là hàng thiết kế riêng của B đấy, con chó bắt bẻ như anh ta mà cũng xứng sao!”
Đường Từ Từ nói: “Tên đàn ông thối! Đồ chó! Đồ móng heo!”
Tô Miên: “Thịt heo đắt, đừng coi trọng anh ta như vậy.”
Đường Từ Từ dõng dạc hùng hồn: “Chân gà lớn!”
Tô Miên lại “A” một tiếng: “Nếu không phải vì báo ơn, ai thèm khoe ân ái với tên chân gà đó! Tính tình xấu muốn chết! Vui buồn thất thường! Còn mắc bệnh hoàng tử! Không phải tớ gả tới làm phu nhân hào môn đâu, mà là tới rèn luyện tâm trí! Tớ tin chắc rằng sau khi trải qua sóng to gió lớn với chân gà như vậy, tương lai cho dù có sóng thần ập tới tớ vẫn có thể vững như núi Thái Sơn!”
Mắng chửi một hồi, cuối cùng nỗi bực tức trong lòng Tô Miên cũng được trút ra ngoài, lúc này cô mới hỏi: “Gọi điện cho tớ có việc gì à?”
Đường Từ Từ nói: “Bảo bối! Tớ nghe nói tuần sau có một buổi đấu giá cao cấp tại câu lạc bộ Wenglisi, trong đó có bộ sưu tập vòng cổ mà Elizabeth I đã từng đeo.”
“Thứ mấy tuần sau?”
“Thứ năm.”
Tô Miên lật mở lịch trình, nói: “Ngày mai tớ cho người gửi thư mời cho cậu.”
“A, bảo bối! Yêu cậu chết mất! Cậu là tiên nữ xinh đẹp bất khả chiến bại trong sự bùng nổ của vũ trụ! Loại chân gà như Tần Minh Viễn không xứng với cậu!” Đường Từ Từ tận tâm tận lực tâng bốc, lại nói: “Đúng rồi, hay là cậu đổi sang chiếc điện thoại lắp được hai sim đi, nếu không mỗi lần biên tập không tìm thấy cậu, lại quay sang nhắn tin khủng bố tớ.”
Tô Miên nói: “Không an toàn.”
Đường Từ Từ cảm khái: “Quả nhiên ảnh hậu Oscar không dễ làm.”