Lúc ăn gần hết khay trái cây thì lẩu được giao tới, một đống đồ đồ ăn lớn lớn bé bé và đủ loại gia vị, cùng với nước lẩu đang sôi ùng ục được bày đầy trên bàn ăn nhà Tô Miên.
Tô Miên ăn ngấu nghiến.
Ngồi quanh nồi lẩu, lúc nói chuyện cũng rất thả lỏng.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, lúc nói tới chuyện hoạt động công ích giúp đỡ người nghèo, Tô Miên như mở máy hát*, kể cho Tần Minh Viễn nghe chuyện hồi mình còn nhỏ ở vùng núi nghèo khó, cũng kể về cha mẹ ruột.
* Kiểu bắt đầu nói liên tục, không ngừng nghỉ
“…… Đèn trong phòng em không bao giờ tắt vào buổi tối, anh có biết vì sao không? Đó là vì em sợ. Thật ra đã qua lâu lắm rồi, nhưng cứ mỗi lúc tỉnh dậy vào ban đêm, mở cửa nhìn thấy xung quanh đen như mực thì sẽ lập tức nhớ tới chuyện hồi nhỏ như một loại bản năng, luôn cảm thấy nếu đi thêm vài bước trong bóng tối thì sẽ đụng phải đôi chân lủng lẳng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy mẹ ruột đang treo cổ, thè lưỡi và trợn to hai mắt. Con người thật sự là sinh vật rất kỳ quái, lúc ấy em còn nhỏ, gặp chuyện như vậy, không những không sợ, mà thậm chí còn sống yên ổn trong căn nhà nơi bố mẹ lần lượt ra đi suốt mấy năm trời, nhưng khi cuộc sống tốt lên, mỗi khi em nhớ tới, lúc nào cũng sẽ không nhịn được mà sợ hãi…… Đều nói con người càng sống càng nhát gan, xem ra không sai.”
Cô lại nói: “Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, bố mẹ nuôi em dù không hiền lành tử tế, nhưng em vẫn rất biết ơn bọn họ. Nếu không có bọn họ, có lẽ em còn phải lãng phí thời gian ở chỗ đó thêm mấy năm nữa, cho đến khi em có năng lực rời đi mới có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy. Hoặc có thể trước khi em có đủ năng lực, ý chí của em đã sớm bị hao mòn, trở thành con rối mặc cho người ta xâu xé……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play