Đêm mùa đông, thời tiết lạnh thấu xương.

Trong phim trường, các thành viên trong tổ công tác đều được trang bị áo khoác, nước ấm, miếng dán giữ nhiệt.

Đêm nay, đoàn phim “Tư thế anh hùng” sẽ có một cảnh quay diễn viên chính rơi xuống nước.

Từ trước đến nay, đối với việc đóng phim, Tần Minh Viễn luôn rất chuyên nghiệp, anh không cần diễn viên đóng thế, cho dù có khổ có khó diễn cỡ nào, anh đều đích thân ra trận. Vốn dĩ đạo diễn Trương đã suy xét tới nhân tố thời tiết, định đợi tới khi xuân về hoa nở mới quay cảnh này, tuy nhiên phần sau của bộ phim phải chuyển tới một địa điểm khác -- Sa mạc Gobi.

Tần Minh Viễn thẳng thắn nói sang tháng một sẽ còn lạnh hơn nữa, không bằng quay sớm một chút, hoàn thành xong các cảnh quay ở căn cứ điện ảnh và truyền hình bên này, đoàn phim có thể trực tiếp di chuyển tới Sa mạc Gobi, đến lúc đó sẽ đóng máy luôn ở bên kia.

Tần Minh Viễn nói như vậy, tất nhiên đạo diễn Trương cũng không phản đối, đợi trời tối lập tức bắt đầu quay cảnh rơi xuống nước.

Cảnh quay này không thể thiếu ở trong bộ phim.

Đó là sự tự thăng hoa của hai nhân vật chính, sau khi lĩnh hội được kiếm đạo.

Tần Minh Viễn nhất quyết không cần diễn viên đóng thế.

Lâm Linh Nhi vốn định dùng diễn viên đóng thế, cũng đành phải tỏ vẻ: “Tôi cũng không cần.”

Vào mùa đông, nước hồ tại Bắc Kinh lạnh lẽo tới mức chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể run lên vài cái, càng miễn bàn tới việc ngâm cả người ở trong nước. Mặc dù thân thể cường tráng, nhưng sau khi Tần Minh Viễn vào trong nước, sắc mặt cũng nhanh chóng tái nhợt, răng miệng không nhịn được mà run lên.

Không nói tới thân thể mảnh mai như Lâm Linh Nhi.

Bởi vì quá lạnh.

Năng lực diễn xuất của cô ta có hạn, không tốt bằng Tần Minh Viễn, nhưng cũng miễn cưỡng duy trì được.

Cảnh quay một hai phút mà cảm giác như dài cả thế kỷ.

Cho đến khi đạo diễn hô “Cắt”, trợ lý của Lâm Linh Nhi lập tức chạy như bay qua, làm ấm tay, dùng áo khoác lông trùm kín cơ thể, đỡ cô ta vào phòng hóa trang thay quần áo sạch sẽ ấm áp.

Trợ lý giúp cô ta tháo tóc giả xuống, đầu tóc bên trong cũng lạnh băng.

Trợ lý vội vàng cầm máy sấy thổi tóc cho cô ta, khi sấy được một nửa, Lâm Linh Nhi bất chợt ngăn cản trợ lý, hỏi: “Trông dáng vẻ của tôi thế nào?”

Nhìn qua gương, Lâm Linh Nhi mái tóc ẩm ướt, đôi mắt cũng ướt dầm dề, cảm giác như một mỹ nhân yếu đuối.

Trợ lý: “Mềm yếu đáng yêu.”

Lâm Linh Nhi rất vừa lòng: “Thế là đúng rồi, nếu không tôi đã sớm dùng diễn viên đóng thế, không cần sấy nữa, như vậy rất tốt.” Cô ta đứng dậy, rời khỏi phòng hóa trang của mình, đi sang phòng bên cạnh.

Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa.

Người mở cửa là trợ lý Quý Tiểu Ngạn của Tần Minh Viễn, người trong đoàn phim đều gọi anh ấy một tiếng anh Tiểu Ngạn. Lâm Linh Nhi mỉm cười, nói: “Anh Tiểu Ngạn, em tới để cảm ơn thầy Tần, ít nhiều cũng nhờ sự hướng dẫn của thầy Tần, đêm nay em mới có thể diễn một lần được luôn.” Cô ta quơ quơ bình giữ nhiệt trong tay, nói: “Đây là trà gừng dì giúp việc nhà em vừa đưa tới, có tác dụng xua đi khí lạnh rất tốt, em đã tặng nó cho mọi người trong đoàn phim, bình cuối cùng này là của thầy Tần.”

Quý Tiểu Ngạn nhìn cô ta một cái, nói: “Ông chủ, là Lâm Linh Nhi.”

Bên trong truyền đến giọng nói của Tần Minh Viễn: “Cho cô ấy vào.”

“Được.”

Quý Tiểu Ngạn nghiêng người, nhường đường cho Lâm Linh Nhi tiến vào.

Trong lòng Lâm Linh Nhi mừng thầm, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chớp chớp mắt, cố gắng khiến đôi mắt của mình càng thêm hấp dẫn.

Đây là cảnh quay cuối cùng của Tần Minh Viễn trong buổi tối ngày hôm nay, anh cởi bỏ trang phục diễn, thay quần áo bình thường, mái tóc cũng đã được sấy khô. Trong phòng hóa trang có đầy đủ máy sưởi, cho nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, giống như nam thần trong lòng tất cả các thiếu nữ.

Trái tim Lâm Linh Nhi khẽ động, cô ta đặt bình trà gừng xuống.

Cô ta nhướng mày, hơi cúi đầu xuống, từ góc độ này của Tần Minh Viễn, vừa lúc nhìn thấy cần cổ trắng nõn mịn màng của cô ta. Đường viền cổ của cô ta vô cùng thanh thoát xinh đẹp, một đám trạch nam trên Weibo thường liếm cần cổ của cô ta, gọi nữ thần.

Cô ta nhẹ giọng.

“Thầy Tần, thật sự rất cảm ơn anh, lần trước ít nhiều cũng nhờ anh hướng dẫn, nên em mới có thể dung nhập vào vai diễn nhanh như vậy, nếu không đêm nay……” Cô ta tạm dừng, phát hiện Tần Minh Viễn đang chăm chú nhìn mình.

Đôi mắt của anh đen nhánh và sâu thẳm.

Trái tim của Lâm Linh Nhi đập lỡ mất một nhịp.

“Thầy…… thầy Tần?”

Tần Minh Viễn ngẩng đầu: “Tóc cô còn chưa khô.”

Nhịp tim của Lâm Linh Nhi tiếp tục đập nhanh dữ dội, cô ta biết đàn ông đều thích dáng vẻ này của phụ nữ! Nếu không, làm sao anh có thể quan tâm tóc cô ta đã khô hay chưa?

Cô ta lại dùng giọng nói dịu dàng hơn nữa: “A, em vội vàng đưa trà gừng cho mọi người, nên không để ý.”

Tần Minh Viễn hờ hững nói: “Nước trên tóc cô nhỏ xuống giày của tôi.”

“Hả?”

Lâm Linh Nhi sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện phía sau lưng mình có một đôi giày thể thao. Nước trên mái tóc dài của cô ta, hiện tại đang nhỏ giọt xuống đôi giày thể thao.

Cô ta lúng túng, vội vàng thay đổi vị trí: “Không…… thật ngại quá.”

Tần Minh Viễn nói: “Hôm nay cảnh quay của cô vẫn có chút vấn đề, đạo diễn Trương nói với tôi ông cảm thấy tạm ổn, nhưng chỉ miễn cưỡng đạt mà thôi. Cô khác xa những gì tôi nghĩ về cô, không ngờ cô có thể chịu đựng được khó khăn vất vả, tận tâm với công việc như vậy. Với tư cách là đàn anh đi trước, tôi đề nghị cô nên quay lại cảnh rơi xuống nước một lần nữa, những cảnh quay khác cô thực hiện không tồi, đừng để vì một cảnh này mà làm giảm chất lượng tổng thể……”

Lâm Linh Nhi: “……”

…… Bỗng nhiên cô ta có chút hối hận vì đã tiến vào căn phòng này.

Lúc này, Quý Tiểu Ngạn đột nhiên nói: “Ông chủ, phu nhân tới.”

Tần Minh Viễn hơi giật mình.

Lâm Linh Nhi cũng kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên, trước cửa đã xuất hiện một bóng người dịu dàng. Người nọ trực tiếp bước vào, thẳng đi tới bên người Tần Minh Viễn, có lẽ vì hơi nóng, cô cởi chiếc áo khoác ngoài xuống, lộ ra chiếc váy len màu xanh lam, ôm sát lấy dáng người hoàn mỹ trước lồi sau cong của cô, mà điều khiến người ta chú ý nhất vẫn là chiếc vòng trên cổ cô.

Viên đá sapphire khổng lồ và các đường viền kim cương phức tạp, khi ánh đèn trong phòng hóa trang chiếu rọi lên, giống như có từng tầng ánh sáng đang chuyển động.

Dường như Tô Miên không nhìn thấy Lâm Linh Nhi, cô chỉ vào chiếc vòng trên cổ hỏi Tần Minh Viễn: “Ông xã, đẹp không?”

Trong giọng nói của cô còn mang theo một chút hờn dỗi.

Điều mà trước nay chưa từng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play