Lư Tuệ Mẫn lại uống nửa ly nước, nặng nề đặt chiếc ly lên tủ thủy tinh, bà nói: “Biết, là đứa trẻ ngốc Minh Viễn không biết quý trọng, đi đâu mà tìm bà xã tốt như thế. Nó nói hết với mẹ rồi, mẹ biết cả rồi.”
Tô Miên mở miệng, lúc này tiếng “Mẹ” không gọi ra được nữa, nhưng không gọi mẹ thì cô cũng không biết nên gọi là gì.
Lư Tuệ Mẫn dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, bà lại nói: “Mẹ vẫn luôn xem con là con gái mà đối đãi, mặc kệ con có phải là vợ của Minh Viễn hay không thì mẹ đều xem con là con gái. Mẹ vẫn luôn muốn có một đứa con gái, đáng tiếc lúc sinh Minh Viễn thì đã là sản phụ lớn tuổi, bác sĩ cũng không đề nghị mẹ sinh thêm đứa nữa. Sau đó bố chồng con đi thắt ống rồi, mẹ cũng đã dẹp ý niệm này. Lễ Sơ không phải do mẹ sinh ra, nó đối với mẹ có thừa tôn kính nhưng cũng không thân, Tử Lộc là con dâu của mẹ nhưng đến cùng cũng là vợ của Lễ Sơ, nó và mẹ không thân, con bé chung quy cũng không tiện thân cận quá mức với mẹ, cũng chỉ có con mới thật sự là con dâu gần gũi với mẹ…”
Tô Miên rất cảm động, hốc mắt đỏ lên, gọi một tiếng “Mẹ”.
Lư Tuệ Mẫn vỗ vỗ mu bàn tay của cô, bà lại nói: “Là con trai mẹ có lỗi với con, sau này nếu con có khó khăn gì cứ nói với mẹ, mẹ có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp con. Mẹ biết con mua nhà ở Nguyệt Minh công quán, việc bảo vệ riêng tư bên đó chắc chắn không bằng biệt thự Tử Đông Hoa, cũng không bằng nơi này của mẹ. Căn nhà ở khu đông theo kiểu Tây, hai tầng, vốn là một họa sĩ ở đó, hôm trước mẹ đã qua đó xem phong cách trang trí rồi, cũng ấm áp, chủ nhà đã lấy được thẻ xanh, đã di dân rồi, nhà cũng để lại, dự định bán đi.”
Lư Tuệ Mẫn chuyển sang đề tài này làm cho Tô Miên có chút không tìm được manh mối.
Lúc này Lư Tuệ Mẫn ở iPad, lục ảnh chụp ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play