Trong tiểu khu vào lúc mười một giờ rưỡi cơ bản đều không có người.
Tô Miên xách một túi rác khô, một túi rác ướt, nói với Ôn Mộ Thâm bên cạnh: “Thật sự làm phiền cậu rồi, cái ghế này là đồ dùng nguyên bộ trong nhà lúc tôi mua nhà, hai ngày nay tôi đã mua một vài đồ dùng ở trên mạng, cảm thấy nó thực sự không hợp với phong cách trong nhà tôi cho nên mới định ném đi, nhờ có cậu giúp một tay, cái ghế này nặng chết đi được.”
Ôn Mộ Thâm nói: “Sức tôi lớn, không sao.”
Tô Miên lại nhìn cậu ta một cái.
Ôn Mộ Thâm hơi nhận ra, thấp giọng nói: “Chị là nhân vật của công chúng, nếu như tôi nửa đêm cùng chị ra vào một tòa nhà, lỡ bị chụp được thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chị, đúng lúc đợi lát nữa ném cái ghế xong tôi đi chạy đêm một lúc. Chốc nữa chị đi ra ngoài trước, tôi đi theo sau chị, làm bộ như chúng ta chỉ là chủ nhà của cùng một tòa nhà.”
Tô Miên không nghĩ tới Ôn Mộ Thâm còn trẻ tuổi mà lại tri kỷ như thế.
Mấy ngày nay chung đụng với cậu ta, cậu ta chưa từng tò mò chuyện riêng tư của cô, cũng không hỏi tại sao cô lại ở một mình tại Nguyệt Minh công quán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play