“Ăn cơm thôi.” Khương Nguyệt bưng đĩa sủi cảo lên bàn, mời mọi người cùng ăn.
Phó Đình Xuyên sau khi kiểm tra tình trạng của Tiểu Quả, đi rửa tay rồi nhận lấy đĩa sủi cảo từ Khương Nguyệt: “Cảm ơn.”
Khương Nguyệt vào bếp bưng ra đĩa bánh hành vàng ươm, giòn tan, trông có vẻ hơi nhiều dầu nhưng tỏa mùi thơm nức cả nhà.
Hai đứa trẻ vừa ăn no xong, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, miệng lại bắt đầu chảy nước miếng.
Sợ hai đứa bị đầy bụng, Khương Nguyệt xé mỗi đứa một miếng nhỏ để nếm thử.
Phó Giang Hà không chờ nguội, vội cắn một miếng to.
Bánh giòn tan trong miệng, hương vị vừa mặn vừa thơm, khiến cậu bé mê mẩn.
Trong lòng Phó Giang Hà nghĩ: Nếu sau này có thể sống như thế này mãi thì dù có bị đánh, cậu cũng chịu, miễn là không bị đánh quá đau.
Bà nội cũng từng nướng bánh, nhưng bánh của bà luôn cháy đen và cứng ngắc, chẳng có mùi thơm như bánh này. Hơn nữa, bánh bà nướng chỉ dành cho chú út và thím út, còn cậu và anh trai chỉ được ăn bánh ngô thừa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT