Phó Cảnh Thái nói: “Suy nghĩ của bà không đúng rồi, giáo dục con cái cũng quan trọng, không thể một người bị bệnh thì những người khác cũng phải không vui được.”
Viên Mai thở dài, nhìn sắc mặt ông ấy, thấy ông ấy không tức giận, mới yên tâm phàn nàn: “Ông đối xử với bọn nó quá tốt, chiều hư bọn nó rồi. Đợi sau này chúng ta già rồi, chỉ còn lại hai chúng ta thì phải làm sao?”
Bà ta do dự một chút, giả vờ vô tình hỏi: “Ông có từng nghĩ, nếu ông có một đứa con thất lạc bên ngoài không, dù sao chúng ta cũng là giữa đường kết hôn.”
“Nghĩ gì vậy, ngày nào cũng chỉ biết nghĩ lung tung, trước đó tôi chưa từng kết hôn, lấy đâu ra con rơi. Sau này già rồi chỉ còn lại hai chúng ta thì cũng tốt, đỡ được bao nhiêu phiền phức.” Phó Cảnh Thái thúc giục bà ta: “Tôi muốn ăn hoành thánh bà gói.”
Viên Mai yên tâm hơn phân nửa, cởi khăn quàng cổ: “Được, tôi đi gói cho ông ngay.”
Bà ta đến phòng ngủ thay đồ ở nhà, nhìn thấy ảnh chụp trên đầu giường, trong lòng an ổn hơn nhiều.
Cứ như vậy đi, chỉ cần Phó Cảnh Thái không nhắc đến, bà ta coi như chưa từng có đứa trẻ đó. Bây giờ cả nhà họ sống cũng rất tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT