Bốn ngày sau, Trương Nguyệt xuất viện. Chân trái của chị vẫn còn phải bó bột, ít nhất phải qua một tháng sau mới có thể tháo bột, đi đứng cũng cần phải chống nạng.
Khác hẳn với cái hôm vừa mới tỉnh lại, mấy ngày nay chị vô cùng bình tĩnh, cũng trầm tính hẳn, và bước chân cũng vững vàng hơn.
Lần đầu tiên Giang Sắt gặp chị ở cửa tiệm sườn xám, trông chị giống hệt một đoá hoa héo rũ chẳng còn sức sống, ánh mắt trống rỗng, cả người như cái xác không hồn.
So với tình trạng hiện giờ thì đã khác hẳn.
Giang Sắt rất hiểu tâm trạng của chị lúc này, đó là khi trong lòng con người ta đã tìm được điểm tựa.
Một điểm tựa được tạo ra từ bên trong có thể giúp một người giữ vững đôi chân và bén rễ xuống đất trong những ngày nơm nớp lo sợ và chìm đắm trong vô vọng, không còn là những đoá hoa không gốc rễ mãi phiêu lãng trên không trung, chẳng biết lúc nào có thể đáp xuống mặt đất, cũng không biết sẽ rơi xuống nơi nào.
“Tôi thế này nên không thể cậy mạnh mà chào hỏi cô được, cô ngồi ở đây nhé.” Trương Nguyệt gạt sợi tóc vương bên má, chỉ tay về phía phòng bếp, “Tủ lạnh trong phòng bếp, trong đó có nước đóng chai, ấm nước cũng có, cô cứ dùng tự nhiên, tôi vào phòng lấy ít đồ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT