Anh rũ mắt nói: "Anh thừa nhận lúc em mới tới anh đối với em không được thân thiện, khi đó anh cũng chỉ là một đứa bé thôi, nếu đã làm cho em cảm thấy bị chèn ép, không được chấp nhận thì anh muốn nói xin lỗi với em, khi đó anh đúng là tên khốn kiếp." Anh ngừng một chút lại nói: "Nhưng thật ra anh vẫn luôn muốn nói với em từ rất lâu về trước, anh đã không còn ghét em nữa, hơn nữa anh còn thấy rất may mắn khi trong nhà có em. Lúc ấy mẹ mới mất đi một đứa con, mỗi ngày đều thấy thương cảm, từ khi em đến mẹ như được sống lại, nếu đổi lại là một bé trai chỉ sợ sẽ được không thân mật với mẹ như vậy, còn có ba nữa, lúc em ở nhà ba cười tương đối nhiều, cũng đã thay đổi trở nên hiền hòa hơn."
Anh càng nói càng áy náy: "Về phần anh... Anh không thể... Quả thật anh không muốn tiếp xúc với con gái, anh biết là có lúc em muốn trêu chọc cho anh vui vẻ, lúc đó anh thật sự rất vui nhưng anh không biết phải hồi đáp lại em thế nào, anh thật sự không hiểu lắm cách chung sống với một cô gái là như thế nào, có thể là vào những lúc anh vui đùa làm em tổn thương, anh thành thật rất xin lỗi... Em rất tốt, em là tốt nhất, người không tốt chính là anh, nếu như trong lòng em không thoải mái thì đánh anh cho hả giận đi, bây giờ anh không thể nghĩ ra biện pháp nào khác để bù đắp cho em."
Anh đợi một hồi lại không cảm nhận được cảm giác roi quất vào mông, mà ngược lại nghe thấy Ân Tiểu Mỹ nhỏ giọng nức nở.
Anh quay đầu lại thì thấy cô đang siết chặt cây roi đứng khóc.
"Sao vậy? Anh nói sai gì sao?" Anh vội nâng mặt của cô lên hỏi: "Em đừng có khóc, thật xin lỗi, anh nói sai gì rồi? Em nói cho anh biết..."
Cô vừa khóc tức khắc trong lòng anh hoảng loạn.
Ân Tiểu Mỹ tránh khỏi tay anh vẫn khóc như cũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT