Trương Hướng Nhất mắt điếc tai ngơ tiếp tục nói: "A Phi... Cậu nói xem cô ấy có thể coi trọng mình không? Mình... Mặc dù mình kiếm được nhiều tiền nhưng sợ rằng không dựa vào ông đây thì cô ấy cũng tự kiếm được rất nhiều tiền! Bàn Trung nói  cô ấy có một trang viên ở Anh cũng có sản nghiệp ở Zurich Thụy Sĩ và Bern... Cậu nói xem năm đó mình đi Mĩ làm gì! Nếu mình nghe lời mẹ mình đi Anh, chưa biết chừng đã sớm quen được cô ấy!" 

Ân Triết Phi đang muốn lên tiếng thì cửa phòng họp mở ra, Bàn Trung mang theo nụ cười mê luyến cùng Fiona đi ra. Trong miệng Fiona nói một tràng tiếng Anh, gương mặt vui vẻ hiển nhiên là đôi bên hợp tác vô cùng hòa hợp.

"Ôi trời ơi! Cô ấy đi ra! Cô ấy đi ra! Không được mình thấy thiếu dưỡng khí..." Trương Hướng Nhất cảm thấy có cảm giác muốn hôn mê lần nữa.

Giống như nhận ra được ánh mắt săm soi ở bên này, Fiona không tự chủ được quay đầu lại.

Tầm mắt Ân Triết Phi đụng phải một đôi mắt trong suốt lưu chuyển.

Trong sắc đen mơ hồ có pha một chút màu xanh biếc của ngọc bích nhưng gương mặt bao quanh đôi mắt lại mang theo mười phần nét đẹp phương Đông, quả thực là sự kết hợp giữa nét thanh tú của Trung Quốc và sự cổ điển của tiểu thư phương Tây vào chung một chỗ!

Ở một khoảnh khắc đấy, đột nhiên anh hiểu ra tại sao bạn tốt lại kinh diễm như vậy, trên thực tế, trong nháy mắt này anh cũng có chút bị vẻ đẹp của cô gái trước mắt làm kinh động, hơn nữa cô gái xinh đẹp trước mắt hình như dáng dấp có chút giống với mẹ của anh, hơn nữa trong cặp mắt tròn kia mang theo sự nhanh nhạy...

Chờ một chút!

Anh đột nhiên khó có thể tin trợn to mắt, trong miệng chậm rãi khạc ra ba chữ:

"Ân, Tiểu, Mỹ?"

Giống như là sấm sét thoáng qua đầu óc của anh trong nháy mắt, hết thảy chuyện xưa giống như cơn hồng thủy mãnh liệt trào dâng, gợi lên mối thù nhiều năm về trước! Mà ba chữ này cũng khiến cho Trương Hướng Nhất ngây ngốc trong phút chốc!

Ân Tiểu Mỹ? Em gái của Ân Triết Phi? Tiểu quỷ chết tiệt đó? Tại sao A Phi lại đột nhiên gọi ra cái tên này! 

Còn Fiona chẳng qua chỉ nhìn anh với vẻ kỳ quái, cặp mắt xinh đẹp không chút gợn sóng và sợ hãi, hiển nhiên là không hiểu anh đang nói cái gì hỏi lại: "Excuse me?"

Ánh mắt Ân Triết Phi phức tạp chẳng lẽ là anh nhận lầm? Không thể nào! Trương Hướng Nhất có lẽ sẽ nhận lầm nhưng anh và Ân Tiểu Mỹ sớm chiều chung sống trong suốt bảy năm, làm sao có thể nhận lầm đây? Ánh mắt mang theo màu xanh biếc cùng mái tóc đen dài và ngũ quan tinh tế như điêu khắc cùng gương mặt như đúc kia, tất cả đều mang theo bóng dáng của Ân Tiểu Mỹ!

Vậy mà còn chưa đợi anh hỏi kỹ đã thấy cô gái xinh đẹp này đột nhiên giống như chó rượt thỏ! Nhắm đúng thang máy dừng ở tầng này lập tức vọt vào trong! Mọi người nhất thời ngây dại nhưng vẫn có người không quên chuyện bắt lấy cô! 

Cô vọt vào thang máy liền liều mạng nhấn xuống tầm hầm, sắc mặt rạng rỡ nay trắng bệch khẩn trương, cứ coi như bị người hâm mộ bên dưới ăn tươi nuốt sống cô cũng chấp nhận! Nhưng cô tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không thể rơi vào trong tay Ân Triết Phi!

Đáng chết! Vốn lúc người đại diện nói cô còn tưởng rằng đây là một công việc béo bở! Không nghĩ tới người khác làm phát ngôn viên là nhận tiền, còn cô làm phát ngôn viên liền trực tiếp nạp mạng!

Cô đã nói rồi mà từ lúc mới bước vào đại sảnh là cứ có cảm giác rất quen thuộc! Đây chính là tòa cao ốc tập đoàn Thiên Tế đó! Khi còn bé cô đã tới một lần!

A a a a! Ân Tiểu Mỹ! Mày thật đúng là một đứa ngốc!

Trong nháy mắt thang máy đóng lại, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận của Ân Triết Phi biến mất theo nhưng vẫn nghe thấy tiếng tay anh vỗ vào ngoài cửa thang máy phát ra một tiếng "Phanh" vang vọng thật lớn!

Cô bị dọa sợ đến muốn thăng thiên!

Rất rõ ràng! Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng căn bản người đàn ông này không hề quên chuyện trước đây! Từ lúc nãy ngay cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô thì cô đã biết! Người đàn ông này cẩn thận nhất, tinh mắt nhất cũng mang thù đáng sợ nhất! Cô chưa từng nghĩ tới sẽ đụng phải anh! Bất kể như thế nào! Chỉ cần xuống đến tầng dưới cô phải lập tức mua vé máy bay đi về Anh ngay hôm nay! Một phút cũng không được chần chừ! 

Cái gì mà hợp tác! Cái gì phát ngôn viên! Hết thảy đều đi gặp quỷ đi a a a! 

Cô còn trẻ! Cô chưa muốn chết đâu!

Cô núp trong thang máy run lẩy bẩy, tựa như nhìn thấy một con báo mạnh mẽ vừa xấu xa lại hung tàn! Buồn bực không lên tiếng chuẩn bị vồ lấy con mồi nhai nát xương thịt, nuốt vào trong bụng!

Nhìn thang máy đi xuống từng tầng một, sắc mặt tái nhợt của cô mới từ từ khôi phục, thật tốt quá thật may là tốc độ của cô khá nhanh, nếu không thì lúc này nhất định sẽ chết chắc! 

Thang máy xuống tới tầng hầm để xe thì mở cửa ra, cửa vừa mở cô lập tức ngây ngẩn cả người như phản xạ có điều kiện liền lùi về sau! 

Nhưng bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Ân Triết Phi đã trước cô một bước đẩy cửa thang máy bước vào!

"Em mạnh khỏe chứ? Em gái yêu dấu của anh!" Đôi chân mày đen nhánh  phối hợp với đôi môi đỏ thắm cùng với khuôn mặt tái nhợt, anh cười lên giống như ác ma điển trai mới từ địa ngục chui ra ngoài!

Thật là thiên đạo luân hồi, anh đợi lâu như vậy rốt cuộc ông trời đã cho anh cơ hội báo thù!

           "Chắc em gái chưa biết, ở đây còn có thang máy chuyên dụng dành cho công nhân viên!"

"Sorry, I don't understand Chinese..." Cô bị dọa sợ đến nỗi nói năng không mạch lạc, không thể làm gì khác hơn là giả bộ không quen biết anh. 

Nhưng Ân Triết Phi đã hoàn toàn nắm rõ chiêu trò của cô đây chính là một nha đầu đáng chết! Diễn xuất rất xuất sắc! Nếu ngay cả anh cũng không phá được chiêu thức nhỏ này của cô thì quá uổng phí cho anh đấu trí đấu dũng với cô nhiều năm như vậy! Ân Triết Phi không muốn nói nhảm thêm, bước nhanh vào thang máy sau đó khom lưng dùng một tay vác cô lên vai, tay nhấn tầng mười.

"A!" Ân Tiểu Mỹ hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay tức khắc hai chân rời khỏi mặt đất: "Ân Triết Phi tên khốn kiếp, anh buông tôi ra!" Cô lớn tiếng hét ầm lên, nhiều năm giáo dưỡng đầy gian khổ để biến cô trở thành thục nữ của cậu bị phá vỡ trong nháy mắt, bản tính bộc lộ không sót chút gì.

"Em gái yêu dấu! Thật không dễ nha rốt cuộc em cũng nhớ ra anh rồi."

"Không sai tôi nhớ ra anh rồi, anh là tên khốn kiếp! Ác ôn!" 

Ân Triết Phi không chút khách khí, dùng mười phần sức lực hung hăng đánh vào mông cô nói: "Em còn bắt chước quỷ kêu!"

"Đau quá a a a!" Cô hét ầm lên, đôi chân thon dài đạp loạn xạ, hai tay liều mạng đánh vào lưng của anh: "Tên lưu manh này! Cầm thú! Buông tôi ra!"

"Ba!" Lại đánh thêm một cái, Ân Triết Phi nhìn con số trên thang máy mỗi khi con số thay đổi, anh liền không chút lưu tình dùng bàn tay đánh vào cái mông mềm nộn của cô, sức lực không hề giảm nhẹ đều đánh vào cùng một vị trí!

"A…! Ân Triết Phi…!" Cô thấy rất xấu hổ, trên mặt và trên cái mông đều nóng rát, người đàn ông này quá không biết xấu hổ! Bọn họ đã trưởng thành rồi! Không còn như khi bé nữa! Anh thế này thật không phải phép, đây là hành vi lưu manh! Cô phải báo cảnh sát! Phải nhốt anh ta vào tù!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play