Đợi về đến nhà, Lâm Đông Chí cùng mẹ nàng hung hăng nói: "Mẹ, tiền của chúng ta nếu mẹ dám cho bà ngoại ta dù chỉ một chút, ta sẽ cầm gạch đi đập nát nồi nhà bà ngoại, đừng có mà lơ đãng, mẹ biết tính ta, ta nói được làm được."
Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán đang ngồi trên giường mà lau nước mắt, nghe được lời của con gái, sững sờ, không thể tin được nói:
"Đông Chí à, sao con ác tâm vậy, với nhà bà ngoại con một chút cũng không thân thiết, nhà bà ngoại con khó khăn gần chết, năm rồi đều là mấy dì của con cứu giúp nhà bà ngoại con, chúng ta cũng đâu có bỏ tiền bỏ sức, bây giờ mình đã làm chủ được rồi, giúp đỡ bà ngoại con chút thì sao?"
Lâm Đông Chí cười nhạo một tiếng, "Cái gì mà giúp đỡ nhà bà ngoại ta, mẹ sẽ không thật sự cho rằng nhà bà ngoại ta nghèo chứ? Nghèo chỗ nào, mẹ xem cậu của ta một thân thịt, thời buổi này ai mà chẳng xanh xao vàng vọt, chỉ có cậu ta mặt tròn vo, mẹ không nghĩ à, có khi nhà bà ngoại còn giàu hơn nhà mình."
"Nhưng mà..." Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán còn muốn nói gì đó, bị Lâm Đông Chí ngắt lời, "Thôi được rồi mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, chuyện này không bàn nữa, nếu như để ta biết mẹ cho bà ngoại ta tiền, ta sẽ đến nhà bà ngoại làm ầm ĩ."
"Không cho, ta không cho thì thôi được chưa! Con nhỏ không có lương tâm." Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán bị đứa con gái nghịch tử này làm tức đến phát khóc.
"Ta sao lại không có lương tâm, ta có ăn một miếng cơm của nhà bà ngoại ta đâu." Hôm nay nàng đã được nghe chuyện thật là bà ngoại ghét bỏ nhà nàng lễ vật ít, đời trước nhà bà ngoại nàng đối với nhà nàng đừng nói là giúp đỡ, không ném đá vào giếng đã là tốt lắm rồi, dạng người thân thích này nàng thà không cần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT