Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà
Mễ Thải Đậu
Điền VănNữ CườngTruyện Ngôn TìnhTruyện Xuyên KhôngXuyên Sách
Những lời này hình như trong trí nhớ của ta đã có ai đó nói rồi, hình như là trước khi nàng xuyên không đến đây, khi còn bé nàng nghe qua nhưng đã quên mất ý nghĩa của nó là gì.
Vế sau thì chắc chắn là nàng thêm vào, dù sao cũng là nghe người ta nói mà, nàng liền làm bộ như không hiểu ý nghĩa là gì, tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu những điều này cũng là chuyện bình thường.
Lâm lão tứ cùng Lý Xuân Hạnh nghe vậy đều ngây người ra.
Vốn dĩ bọn họ còn đang chìm đắm trong nỗi đau khổ vì sao con mình lại rơi vào kết cục như vậy, tại sao lại là con của bọn họ mà không phải con của người khác chứ?
"Tứ ca, chúng ta sai quá nhiều rồi, đều tại chúng ta, ta thật sự đáng chết, các con đều rất ngoan, là ta đã không dạy dỗ chúng cho tốt." Một lúc sau khi ngẩn ra, nàng hồi tưởng lại xem bản thân mình có phải thật sự đã làm sai điều gì không. Đến lúc xác định bản thân mình thật sự đã sai rồi thì nàng hối hận vô cùng.
Lý Xuân Hạnh che mặt nức nở khóc.
Từ khi làm mẹ, con cái chính là điểm yếu của nàng.
Nàng có thể sống khổ sở thế nào cũng không sao, nhưng con của nàng thì không được.
Mắt của Lâm lão tứ cay xè, "Hạnh à, em đừng khóc, em không sai, đều là lỗi của anh, đều tại anh không tốt."
"Là chúng ta đều sai rồi, Tứ ca..."
Hai vợ chồng ôm nhau khóc nức nở.
Lâm Tây Tây đứng thẳng người một bên trông có hơi lạc lõng.
Cái đầu nhỏ nhắn lộ ra một dấu chấm hỏi nho nhỏ: Có nên nhập bọn cùng khóc hay không đây?
Thôi bỏ đi, như vậy thì có hơi dọa người quá.
"Ba mẹ đừng khóc, ba mẹ khóc con cũng muốn khóc theo, Tây Tây sau này sẽ nghe lời."
Lâm Tây Tây ân cần đưa khăn tay nhỏ cho hai người.
Đúng lúc này thì Lâm lão thái trở về.
Nàng lo lắng không yên, lại vào phòng xem sao, nhớ tới sắc mặt khó coi của đội trưởng, sắc mặt nàng cũng không khá hơn được, con trai út của nàng trước đây giả vờ bệnh, nhưng hôm nay lại không phải.
Trên đường về nàng đã nghĩ thông suốt, con trai út của nàng to khỏe như trâu, bình thường ngay cả cảm mạo phong hàn cũng không có, thế nào mà chỉ sau một đêm lại thành ra thế này, trông già đi mấy tuổi, mới hôm qua còn như thanh niên trai tráng chạy lon ton trước gót chân của nàng, giờ trông không khác gì một người đàn ông có ba đứa con.
Ngủ một giấc dậy, bỗng dưng như trải qua rất nhiều chuyện.
Lâm lão thái trực tiếp đẩy cửa vào phòng, đã thấy vợ chồng con trai út ôm nhau khóc nức nở, sợ đến tim cũng muốn ngừng đập.
Hoảng hốt nói: "Trời ơi đất hỡi, hai đứa làm sao thế? Có chuyện gì vậy, hai đứa nói với mẹ nghe, chuyện gì mẹ giúp được mẹ nhất định sẽ giúp."
Hai người này cả ngày đều là một bộ vô tư lự, hôm nay vậy mà lại ôm nhau khóc nức nở, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến bọn họ khổ sở thành ra thế này.
Ngày hôm qua trước khi ngủ vẫn còn rất tốt.
Ngoại trừ cái con bé quậy nhà tinh làm loạn một trận.
Chẳng lẽ con trai út và con dâu út vì những lời khó nghe mà con bé quậy nhà tinh kia đã nói mà để trong lòng?
Chỉ có mỗi một chuyện đó thôi, chứ không có chuyện gì khác xảy ra.
Lâm lão thái bây giờ cứ thấy cái đứa cháu gái kia là lại bực, ngay cả tên của nó cũng không muốn gọi, trực tiếp gọi là quậy nhà tinh.
Không phải con quậy nhà tinh thì là cái gì chứ, xem kìa, xem kìa, đều ép con trai út con dâu út của bà thành ra bộ dạng gì rồi.
Tuổi còn nhỏ đã tâm địa độc ác như vậy rồi.
Lâm lão thái thấy hai người không nói gì, trong đầu lại tự não bổ ra một hồi, nhìn thấy đứa cháu gái trong phòng, giọng điệu chưa bao giờ dịu dàng đến thế, "Tây Tây à, ba mẹ con làm sao vậy? Khóc cái gì thế?"
Lâm Tây Tây rùng mình một cái, giọng nói the thé đến lạ thường, bà nội cười thế kia chẳng khác nào bà ngoại sói cả, tốt nhất là bà đừng cố tình giả bộ như vậy, dọa người quá đi.
"Bà, con không biết, ba mẹ con hôm nay tỉnh dậy liền khó chịu."
Lâm lão thái thấy hỏi không ra cái gì, bèn nói: "Hai đứa khó chịu trong người muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho."
Lâm lão tứ cùng Lý Xuân Hạnh cùng nhau quay đầu lại, "Mẹ…con muốn ăn thịt."
Lâm lão thái lại sợ hãi lùi lại một bước lớn, hai con mắt hai người sưng lên giống như quả đào bóc vỏ, không chút nghi ngờ gì đây là sự thật, vội vàng đáp lời: "Được được được, mẹ làm canh rau dại thịt băm cho hai đứa, lát nữa rửa mặt rồi ra ăn."
Lúc đi không quên dẫn Lâm Tây Tây theo.
Lâm lão thái lại bóng gió hỏi Lâm Tây Tây.
Lâm Tây Tây ngước đầu chớp chớp mắt to làm vẻ đáng yêu, hỏi cái gì chứ, chuyện của người lớn làm sao đứa con nít như nàng biết được.
Lâm lão thái biết mình hỏi không ra, liền thành thật thái thịt khô nấu canh thịt băm.
Lâm Tây Tây việc này không biết mở miệng thế nào, từ đâu mà nói, đơn giản là ngậm miệng không nói gì cả, cứ để bà nội nàng tự não bổ thôi, quay đầu ba nàng thích nói thế nào thì nói.
Lát sau mấy bà lớn bà bé, cô nương đều đến phòng bếp phụ giúp.
Bữa sáng rất đơn giản.
Chỉ có cháo ngô khoai lang, ăn kèm với bánh ngô rau dại và dưa muối.
Những người đi làm ca sáng về nhà ăn sáng, chỉ có khi đến mùa vụ bận rộn mới ăn ở dưới ruộng, còn lại đều về nhà ăn.
Lâm lão thái nấu xong canh rau dại thịt băm liền bảo đứa cháu gái ra gọi cha mẹ đến ăn cơm.
Cũng không cần gọi gì nhiều, vừa nghe đến có đồ ngon hai người đã thu dọn xong xuôi, Lâm Tây Tây vừa vào phòng liền phát hiện cảm xúc hai người gần như hoàn toàn khôi phục, chỉ là đôi mắt sưng húp hơn, ba nàng vốn là người rất dễ nhìn, hiện tại trông như mắt hí, Lâm Tây Tây không muốn nhìn, hại mắt con ngươi.
Cả nhà lớn ngồi vào bàn cơm chờ chia cơm, mọi người đều nhìn thấy nồi canh rau dại thịt băm đặt trên bàn, ngay cả người lớn cũng nuốt nước miếng ừng ực, mấy đứa trẻ lớn hơn thì cố kìm chế không nhìn, nhưng ánh mắt cứ tự giác dán chặt vào nồi canh.
Đến khi biết nồi canh rau dại thịt băm này là do phòng Tứ làm thì ngay cả người mặt mày luôn vui vẻ như Lâm đại bá nương cũng có vẻ khó coi.
Oán khí không nhịn được trào lên.
Dựa vào cái gì chứ, bọn họ làm việc vất vả cả ngày cũng không đủ ăn.
Ngược lại người ở nhà ăn không ngồi rồi thì có canh thịt băm uống.
Đây là canh thịt băm đó nha.
Nếu mà cứ như vậy thì cứ ở nhà chẳng phải tốt hơn sao.
Lâm lão thái cũng không định để con trai út cùng con dâu út vụng trộm uống, chuyện này giấu không được, mấy cô con gái lớn đều nhìn thấy rồi.
Chi bằng nói thẳng luôn, đỡ phải để cho các nàng ở sau lưng ý kiến, thì hơn.
Đây là thịt con gái hiếu kính cho hai đứa nó, muốn cho ai ăn là cho người đó.
Con trai út nhà nàng ngã bệnh, muốn uống miếng canh thịt băm mà cũng muốn giành sao?
Muốn uống canh thì đi kiếm thịt đi, ăn bao nhiêu bà cho làm bấy nhiêu.
Bây giờ không có tem phiếu thì có tiền cũng không mua được, trừ khi chi tiền mua thịt với giá trên trời.
Lâm đại bá nương không khỏi nhìn về phía Lâm Đông Chí, chưa bao giờ bà lại mong muốn con bé quậy phá như lúc này.
Lâm nhị bá nương cũng có chung ý nghĩ đó, ánh mắt kia có chút quá lộ liễu, ánh mắt sáng rực như muốn nói: Mau làm ầm lên đi, mày không phải hay làm ầm ĩ lắm sao, không làm ầm ĩ bây giờ thì còn đợi đến khi nào.
Lâm tam bá nương lo lắng đến mức toát mồ hôi, dưới gầm bàn thì nắm chặt tay con gái, sợ nàng ấy nổi lên quậy phá.
Lâm Đông Chí hôm nay lại không có ý nghĩ này, nàng đâu phải là kẻ ngốc, Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu đang chờ nàng nổi lên đấy thôi, nàng đâu có để cho người khác lợi dụng.
Sáng sớm hôm nay nàng đi nhà xí vô tình nghe được phòng Tứ có người khóc, không biết là vì sao khóc, sợ là do mình nghe nhầm, nàng còn cố ý đi đi lại lại mấy lần, xác định là có người khóc thật.
Cũng không biết là vì cái gì, lẽ nào cũng bởi vì lời nói ngày hôm qua của nàng gây tổn thương đến người khác sao?
Người khác nghe lời khó nghe có thể bị tổn thương, nhưng Tứ thúc và Tứ thẩm giống như du côn vậy, tâm lý cường lắm, chắc chắn không phải vì lý do này, vậy thì nàng hơi tò mò không biết cuối cùng là vì chuyện gì.
Đúng lúc này Lâm lão tứ và Lý Xuân Hạnh bước đến.
Ánh mắt ghen ghét không che giấu được.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lâm lão tứ và Lý Xuân Hạnh đã sớm bị biến thành vịt nướng rồi.
Đến khi hai người đến, cả đám người đều ngây ngẩn cả người…