Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà
Mễ Thải Đậu
Điền VănNữ CườngTruyện Ngôn TìnhTruyện Xuyên KhôngXuyên Sách
Lâm lão thái nhìn cháu gái nhỏ, gật đầu kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không nói là đồng ý cũng không nói là không đồng ý.
Lâm lão tứ hiểu ý mẹ hắn, tuy không nói rõ ra nhưng xem chừng là đồng ý.
Lâm Đông Chí ban đầu có chút vui mừng, nàng đã sớm đoán dù đi học thì cũng phải làm việc nhà, trong lòng đã có chuẩn bị.
Ở khoảnh khắc Lâm quá nói nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần được đi học là tốt rồi.
Đời trước nàng chỉ học hết lớp hai, vẻn vẹn biết được vài chữ, nàng thiệt thòi vì không có văn hóa, đời này thế nào cũng phải đi học.
Nghe Tứ phòng cũng được đến trường, mà bà nội không nói phải làm việc nhà, bà nội thật quá ư bất công, tại sao bọn họ đi học còn phải làm hết việc, mà có người lại không cần làm, trong lòng nàng lập tức không vui.
Đời này nàng sẽ không để cho người Tứ phòng chiếm được nửa phần lợi lộc nào từ nàng.
"Bà nội, không công bằng, con với chị đi học còn phải làm việc, sao cô ta đi học bà lại không bảo phải làm gì?" Lâm Đông Chí nhịn mãi rồi, vẫn không kìm được mà lên tiếng.
Lúc này cả nhà Lâm đang dùng bữa, nghe thế đều hơi khựng lại.
Lâm lão thái nhướn mày, "Làm sao? Ngươi có ý kiến gì à? Có ý kiến cũng ngậm miệng cho ta, tới lượt con nhóc ranh như ngươi chỉ trỏ vào ta hả, thích đi học thì đi, không đi thì bớt được tiền nhé."
Lâm Đông Chí vẫn ấm ức bất bình, đến cả Lâm lão tam cũng thấy có chút không ổn về cô con gái mình, "Đông Chí không lớn không nhỏ, sao lại ăn nói với bà như thế, bà đồng ý cho đi học rồi mà còn nháo cái gì?"
Thím ba Lâm cũng vội khuyên: "Đúng đó, Đông Chí, con với chị đi học hết thì ai cho heo gà ăn? Hay là con không đi học, nhường chị ở nhà làm."
Lâm Lập Đông lên tiếng: "Em gái đi học, phần việc của em để chị làm." Cô không muốn đi học, trước kia từng theo chị Lập Hạ đến trường, nghe y như đọc kinh, nghe là đau cả đầu, đi mấy lần liền không muốn đi nữa, cô thật không thích đến trường.
Lâm Đông Chí tủi thân hết mức, vì sao người trong nhà không ai đứng về phía cô, toàn thấy lỗi là do cô?
Cô nào có gây chuyện, rõ ràng là bà bất công mà, đều là cháu gái như nhau, dựa vào đâu mà có người làm có người không làm, tuổi còn nhỏ thì làm ít thôi, có phải là không làm được đâu.
Lý Xuân Hạnh thấy Lâm Đông Chí cả ngày so đo với Tây Tây nhà mình thì bực bội nói: "Anh Ba, chị Ba, con gái của anh chị có ý gì thế? Cả ngày cứ cãi là mẹ tôi bất công, rốt cuộc là nó lòng dạ hẹp hòi, hay là có ai cố ý đóng vai người con hiếu thảo rồi xúi con bé cả ngày ồn ào vậy?"
"Không có, chúng tôi không có." Thím ba Lâm vội xua tay, chứng minh mình thật sự không có.
Sao bà dám chứ, bà tự thấy mình không sinh được thằng con trai nào cho nhà họ Lâm, làm gì cũng phải nghe theo, huống hồ chỉ là làm chút việc, mẹ chồng bao nhiêu năm cũng đâu nói lời nào khó nghe.
Nhà khác thì mẹ chồng cả ngày chó mắng mèo chê không được trứng gà mái gì đó, lời nói khó nghe lắm, còn có lời khó nghe hơn nữa, bà đã rất cảm kích mẹ chồng rồi, sao lại thấy mẹ chồng bất công được.
Cũng không biết đứa con gái thứ hai bị trúng phải tà gì mà cả ngày cứ lải nhải những chuyện này, trong phòng riêng cũng thế, hở chút là nói bà như thế nào, Tứ phòng như thế nào, con gái là con nít không hiểu chuyện, bà với chồng không thèm để ý, trong lòng càng không hề có ý nghĩ như thế, cũng không biết con gái thứ hai làm sao lại dám nghĩ nhiều đến vậy.
Lâm Đông Chí không đành lòng nhìn bộ dạng sợ hãi của mẹ ruột, càng thấy Tứ phòng nói ngang nói dọc, rõ ràng chịu thiệt là Tam phòng, nàng mới có lý mà, từ miệng mợ tư vừa nói ra đã thành cô gây sự, chẳng lẽ giờ ai lười người đó có lý chắc?
"Mợ tư đừng có ở đó đổ thêm dầu vào lửa, chẳng ai xúi con cả, do tự mắt con thấy, cả nhà mợ đều là sâu mọt của nhà họ Lâm, cơm thì ăn không ít, việc thì làm chẳng bao nhiêu, mợ thế, chú tư cũng thế, ba đứa con của mợ cũng y vậy, không làm mà vẫn có cơm ăn, không phải là sâu mọt trong nhà thì là gì?"
Lâm lão tứ bày ra bộ mặt đau khổ, nghiêm nghị nói: "Anh Ba, chị Ba khi nào ba mẹ tôi thoái vị thì cái nhà này giao cho anh chị quản đi, khỏi phải mượn miệng con nít cả ngày nói ba mẹ bất công, dù sao anh chị cũng tính toán giỏi hơn ba mẹ, nhất định có thể giúp cả nhà có ngày khá giả.
Tôi nể tình anh là anh ruột, mà anh lại chẳng coi tôi ra gì, xem tôi là sâu mọt, anh Ba chị Ba, trong lòng anh chị thật sự nghĩ vậy hả? Một chút tình nghĩa ruột thịt cũng không coi ra gì à? Lão Tứ tôi hôm nay xin thề, sau này dù tôi có đi ăn xin cũng không bước chân vào nhà anh chị."
Lâm tam bá không ngờ một bữa cơm ngon lành lại thành ra thế này, "Tứ đệ, đệ mãi mãi là em trai của anh, ba mẹ cũng không có nghĩ thế, thật đó, tại con nít nó nói bậy bạ, anh không có ý nghĩ vậy đâu, đứa nhỏ này cũng không biết làm sao nữa, suốt ngày nói lung tung."
Lâm Đông Chí không phục, vẫn làm ầm lên, "Con nói bậy gì, ba mẹ của anh chị tốt bụng, có tình nghĩa huynh đệ, nếu không phải là anh chị với nhà bác cả, bác hai thì Tứ phòng nuôi nổi ba đứa con à.
Đã vậy con nít không phải làm gì, còn được đi học, không phải sâu mọt trong nhà thì là cái gì.
Ba mẹ chúng ta làm được, muốn đi học còn phải làm việc nhà."
"Láo xược, mày đúng là một con nhóc ranh không có chút giáo dục nào.
Cũng không biết anh Ba chị Ba dạy dỗ con cái kiểu gì nữa, ta và chú tư nói gì thì cũng là bậc trưởng bối của con, sao con lại đối xử với người lớn như vậy?
Không biết lớn nhỏ gì cả, ăn nói khó nghe vậy, ta có ăn uống của nhà con à mà con quản, anh Ba chị Ba có biết dạy con không thì để tôi dạy thay cho."
Lý Xuân Hạnh nghẹn họng, nàng đã nhịn đủ rồi, vốn đã thấy khó chịu với Lâm Đông Chí, suốt ngày soi mói Tứ phòng, hôm nay lại còn chỉ vào mặt mắng nàng, thật không thể dễ dàng bỏ qua.
Mợ cả Lâm với mợ hai Lâm vội vàng kéo Lý Xuân Hạnh lại, miệng thì nói đừng chấp nhặt trẻ con, nhưng trong lòng thì nghĩ đúng vậy, nó nói không sai, vốn là như vậy đó, cũng không phải chỉ là sâu mọt trong nhà hay sao? Bất quá là bình thường chú ý thể diện thôi, không nói toạc ra thôi.
Lâm tam bá với thím ba Lâm tức chết đi được, cô con gái này thế nào lại như vậy, cũng không biết giống ai, mà thích làm ầm lên, cả ngày không ngày nào yên ổn.
Thím ba Lâm bắt lấy con gái, đánh vào lưng nó mấy cái, "Mày cái con nhóc thối tha này, cả ngày cứ gây chuyện, sống yên ổn một ngày thì không được à, có mình mày là hay, cho mày lắm chuyện."
Lâm Đông Lâm, Lâm Nam che chở Lâm Tây Tây, "Em gái, em đừng chạy lung tung, em còn nhỏ, đừng để bị đạp vào, không cần lo cho ba mẹ đâu, không sao cả." Hai anh em hiểu rõ sức chiến đấu của ba mẹ mình.
Lâm Tây Tây thầm nghĩ: Xem kìa, nữ chính sắp sửa thoát khỏi cảnh cực phẩm, bước vào cốt truyện, cuộc sống tốt đẹp rồi đây.
Lâm lão đầu cũng không nhịn được nữa, bình thường chuyện nhà ông đều không để ý, hôm nay xem ra không để ý không được, "Đủ rồi, cãi nhau om xòm như thế là sao, tất cả im lặng hết cho ta."
Nghe tiếng Lâm lão đầu, mọi người lập tức im re.
Lâm lão đầu quở trách: "Bà già, ta giao cái nhà này cho bà quản lý mà bà lại quản thành cái bộ dạng này, anh em không ra anh em, người nhà không ra người nhà, suýt nữa thì thành kẻ thù rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play