Thập Niên 60: Tôi Dựa Vào Miệng Quạ Đen Cứu Vớt Cả Nhà
Mễ Thải Đậu
Điền VănNữ CườngTruyện Ngôn TìnhTruyện Xuyên KhôngXuyên Sách
Lâm lão thái tức giận đến ngón tay run rẩy, "Tốt, tốt, tốt, chia, chia đi, đỡ phải ngươi xem ta bà già này chướng mắt."
Lâm lão đầu nghiêm mặt cầm tẩu thuốc gõ xuống mép bàn, "Lão Tam, lão tam gia, chuyện chia nhà là ý của các ngươi hay là ý của con trẻ?"
"Cha, không chia." Lâm tam bá ồm ồm nói.
Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán sợ tim muốn ngừng đập, nói: "Cha mẹ, con bé hồ đồ rồi, nói linh tinh thôi, con mang nó vào phòng lau nước lạnh hạ sốt, cha mẹ, chúng con không tách nhà đâu."
Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán bình thường vốn không hay nói lời dễ nghe, bị con gái thứ hai nói lung tung làm cho sợ hết hồn.
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm lão thái giận quá không thèm nấu cơm tối.
Vẫn là mấy chị dâu đi làm về chung tay nấu nướng.
Lâm nhị bá nương cũng bị chuyện hôm nay làm cho kinh sợ, vì thế khi nấu cơm không dám lải nhải kêu ca.
Mệt mỏi rã rời làm một ngày, về nhà không có cơm ăn, còn phải tự mình lết thân xác nấu nướng, thường ngày về đến nhà bà bà đều nấu xong cơm, so ra thì bà tuy có hơi bất công, nhưng cũng khiến người ta chấp nhận, vì sau này mỗi ngày tan làm có cơm ăn ngay, xem ra phải tìm cách dỗ bà bà cho vui.
Lâm lão thái tối đó giận không ăn cơm.
Lâm lão đầu làm một ngày, tan tầm bụng đói cồn cào, trong lòng tức giận, ăn cơm không thoải mái như mọi khi, hôm nay cũng có chút tức vì con gái nhà lão tam, bưng bát ra ngoài ăn ở hiên nhà.
Bữa tối hôm ấy đặc biệt im ắng.
Mặt mũi người lớn ai nấy đều nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm tình bọn trẻ.
Bọn nhỏ cũng biết ý tứ, ăn cơm khó có khi không giành giật.
Buổi tối ăn xong mấy chị dâu cùng nhau dọn dẹp.
Mấy phòng trở về phòng đóng cửa, mỗi cặp vợ chồng không khỏi nói chuyện thì thầm, đối với chuyện xảy ra hôm nay đều có ý kiến riêng.
Phòng lớn.
Lâm đại bá nương đối với chuyện chia nhà trước mắt là không đồng ý, vì sao, dĩ nhiên là đại nhi tử con gái phòng lớn tuổi đã lớn, con gái lấy chồng cần sính lễ, đây là một khoản chi.
Đại nhi tử đến tuổi muốn xây nhà, cưới vợ càng là khoản chi lớn.
Không chia, sính lễ và tiền xây nhà tự nhiên từ trong nhà lấy ra, khoản này là cái lợi của không chia nhà.
Còn chia nhà thì, tất nhiên là cũng có lợi, như là bản thân có thể tự làm chủ, không cần sống chung đụng ồn ào, nhưng rốt cuộc thì cái hại lớn hơn cái lợi.
Cho dù chia nhà, của cải trong nhà chia đều, cha mẹ chồng có thể đưa ra được bao nhiêu tiền mà chia, ít nhất cũng chia ra năm phần, bốn phòng mỗi người một phần, cha mẹ chồng còn phải để lại một phần tiền riêng, cuối cùng chia đến tay có thể có bao nhiêu? Nghĩ thôi đã thấy không nhiều nhặn gì.
Phòng nhì cũng không rảnh rang gì, vừa nãy khi ăn cơm không dám hé răng, sợ động đến bà bà gây họa chuốc mắng, Lâm nhị bá nương nín nhịn muốn nghẹn, thường ngày nàng là người thích nói chuyện nhất.
Hôm nay trong phòng kêu gào chuyện chia nhà, nói thật lòng thì nàng có chút động lòng, chia nhà thì đối với phòng nhì mà nói là chuyện tốt.
Nàng với nam nhân đều khỏe mạnh có sức, hai đứa con đều hơn mười tuổi, coi như có sức lao động, nếu có thể chia nhà, chỉ cần nàng với nam nhân đều không lười biếng, kiếm công điểm cũng không ít, nuôi sống con cái không thành vấn đề.
Chỉ là chuyện chia nhà nghĩ nghĩ thôi, vẫn chưa phải lúc, còn cha mẹ chồng ở, không phải dễ mà chia được.
Không khí phòng ba có vẻ nặng nề hơn, Lâm tam bá nương Tôn Tứ Phán ngồi trên giường lau nước mắt, mặt mày xám xịt, "Nhị nha đầu, hôm nay con làm sao thế? Sao lá gan lại lớn như vậy, cái gì cũng dám nói ra ngoài.
Mẹ bảo con làm gì thì con làm đó, làm gì mà đối nghịch với mẹ, đúng là không bớt lo được.
Không chỉ mình nhà mình đâu, con xem nhà ai mà con nít không giúp người lớn làm việc, đừng trách gia nãi con, gia nãi con cũng chẳng dễ dàng gì, cả một đám người làm sao mà lo xuể cho hết được.
Cái này làm cho gia nãi con không vui rồi, phải làm sao đây."
Lâm tam bá rối rắm xoa xoa tóc, im lặng ngồi xổm ở chân tường.
Đến lúc này Lâm Đông Chí cũng biết mình lỗ mãng, chia nhà là chuyện lớn, không phải cô ta cứ tùy tiện ầm ĩ hai lần là có thể chia được.
Bất quá, nàng không hối hận, sau này nàng sẽ không nuông chiều ai nữa hết, bao gồm cả gia nãi.
"Nương, con chỉ thấy bất công thôi, dựa vào đâu mà nhà Tam phòng chúng ta việc nặng việc nhọc gì cũng phải gánh? Còn cả Tứ thẩm suốt ngày bắt nạt mẹ, để hết việc của bà ta cho mẹ làm, dựa vào đâu chứ.
Nương mẹ thử nghĩ xem, nếu không phải nhà ta chịu thương chịu khó, bà lớn bà bé cũng khỏe mạnh, thì nhà Tứ phòng sống có thoải mái được như thế không? Tứ thúc tứ thẩm vừa lười vừa tham, mình bọn họ còn chẳng nuôi nổi thân, huống hồ còn tận ba đứa con, có nuôi nổi tốt thế không? Đó chẳng phải là đang hút máu nhà mình mà nuôi con cho nhà người ta à.
Chúng ta làm nhiều việc như vậy mà cũng không ai nhớ chúng ta tốt; người nhà Tứ phòng thì có khi ăn được cả trứng gà, còn con và tỷ thì sao?
Chả có gì phần của con cả, gia nãi lại còn bất công như vậy, đồ ngon nhà họ có từng cho con với tỷ một miếng không?
Dù sao gia nãi đối với con không tốt, về sau đừng mong con hiếu kính với bọn họ."
Lâm tam bá nương cau mày muốn kẹp chết con ruồi, "Nhị nha đầu sao con ra nông nỗi này rồi? Trước kia đâu có thế này, cha con với Tứ thúc là anh em ruột, ầm ĩ nhiều vậy chẳng hay ho gì, còn nữa gia nãi con, đều là bậc trưởng bối, về sau đừng cãi cọ với gia nãi nữa, mà cái kiểu ăn nói đại nghịch bất đạo ấy thì đừng có mà nói ra."
Lâm Đông Chí im lặng, đời trước nương cô ta là người như vậy đấy, không có chính kiến, bà bà với chồng nói gì thì nghe theo đó, một chút chủ kiến của mình cũng không có, bạn nói gì nương cô ta cũng đều ậm ừ cho qua.
Còn cha cô ta thì ngu hiếu, coi cháu hơn cả con gái mình.
Bọn họ như vậy còn chưa tính lại còn muốn con cái mình cũng chịu thương chịu khó như bọn họ.
Đời trước đấy, gia nãi cô ta nhờ người mai mối cho cô ta, nói qua nói lại, cuối cùng lại do tứ thẩm giới thiệu một người đàn ông.
Thế mà chỉ vì hai trăm đồng tiền sính lễ mà muốn gả cô ta cho một ông già hơn cô ta năm tuổi.
Gia nãi cô ta là muốn đẩy cô ta vào hố lửa đấy, còn mặt dày nói là đàn ông lớn tuổi mới biết thương người, chững chạc vững vàng, tuy là giải ngũ nhưng có một khoản tiền trợ cấp xuất ngũ, gả vào rồi sẽ được hưởng phúc.
Biết thương người vậy thì bảo Lâm Tây Tây mà gả đi, dù sao cũng là tứ thẩm khen người này tốt mà.
Nếu tốt thì bảo con gái Lâm Tây Tây nhà tứ thẩm mà gả qua đó mà hưởng phúc, thứ phúc khí đó nàng không cần.
Hai trăm đồng tiền sính lễ này nói nghe thì hay chứ thật ra chính là bán con gái đấy.
Ai chẳng biết ông kia có tiếng khắc vợ, hai đời vị hôn thê chưa kịp kết hôn thì đã chết vì tai nạn rồi, tiếng khắc vợ đồn xa.
Trong nhà không ai thương tiếc nàng một chút nào, vạn nhất nàng cũng bị khắc chết thì sao, ông kia trước khi xuất ngũ cũng bị thương ngầm, tuy là đi đứng chạy nhảy được nhưng không còn làm quân nhân được nữa.
Cũng hay khen ông ta là người tốt; người tốt thì có ích gì chứ, mấu chốt là phải có mệnh cứng, không khắc ai được.
Nàng không chịu gả, phản đối thế nào cũng không được, khóc lóc, tuyệt thực đều vô dụng.
Cha mẹ với gia nãi đều nhất quyết đẩy nàng vào chỗ chết, còn chêm thêm câu "đưa con đi hưởng phúc", hưởng cái rắm.
Sau này vẫn là nàng phải cầu xin tỷ mình, nhờ anh rể cầm tiền trong nhà đưa cô trốn đi vào ban đêm, thời đó kinh tế vừa mở cửa, sợ người trong nhà tìm tới, long đong một hồi, tiền trong người sắp hết.
Nàng vất vả lắm mới tìm được một tiệm cơm nhận làm chân chạy vặt, làm được mấy tháng, lúc đầu thì còn tốt, về sau lão bản tiệm cơm đó thừa lúc vợ không ở giở trò với cô, cô ta sợ quá, muốn đi thì lão chủ cố ý gây khó dễ không cho lấy tiền lương, không có tiền trong tay thì không đi đâu được cả.
Sau này, chủ quán cơm biết nàng không có thân thích ở thành phố đó thì gan lại càng lớn, cũng may có anh học việc Phương Chí Vân ở tiệm cơm cứu cô ta, Phương Chí Vân là người bản địa, lão chủ cũng không dám làm gì hắn, chỉ là cả hai đều bị lão chủ tìm lý do chụp mũ, không trả tiền lương rồi đuổi ra đường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play