Quan Tinh La nghiêng đầu, nghĩ rằng Giang Sách ghét học nên nói mát, bèn nói: “Muốn đi học, vậy vào thôi.”

Lúc này, Giang Sách mới bước vào phòng học.

Ngôi trường họ đang học là trường Lục Trung - một trường trung học trọng điểm trong khu vực. Là một trường công lập trọng điểm, tất nhiên phương pháp giảng dạy tại đây đều lấy việc học hành nghiêm túc làm mục tiêu.

Giang Sách không hiểu tại sao tác giả nguyên bản lại đặt bối cảnh câu chuyện trong một trường trung học bình thường. Thường thì không phải là bối cảnh trong các học viện quý tộc sao?

Chính là kiểu học viện quý tộc trồng đầy tường vi rực rỡ, sở hữu những tòa kiến trúc kiểu châu Âu.

Nhân vật chính bình dân tình cờ bước vào ngôi trường xa hoa lộng lẫy, bị những học sinh tuấn tú, giàu có F4 vây quanh. Ban đầu, những quý công tử này khinh thường sự nghèo khó của nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại bị sức hấp dẫn từ phẩm chất hoang dại đặc biệt trên người nhân vật chính cuốn hút.

Những bộ phim thần tượng học đường thường có kịch bản như vậy.

Tạm bỏ qua.

Giang Sách thu hồi dòng suy nghĩ, ngồi xuống chỗ ngồi của cậu.

Nhờ phước của tác giả, hoàn cảnh trường Lục Trung khá giống với ngôi trường cũ của cậu. Giang Sách điềm tĩnh ngồi tại chỗ, không nói lời nào, quan sát tình hình trong lớp học.

Giang Sách học cùng lớp với Quan Tinh La, là ban song song. Với tư cách nhân vật chính, thành tích học tập của Quan Tinh La không quá nổi bật, có lẽ vì nếu hắn học quá giỏi, sẽ khó thu hút sự theo đuổi của các nhân vật phụ, trong đó có một học thần thường xuyên phụ đạo cho Quan Tinh La.

Người đó hay giúp Quan Tinh La ôn bài, luôn để lại đường lui cho cậu ta trong việc phát huy.

Còn nhân vật nguyên bản như Giang Sách, vốn là tùy tùng, thành tích luôn xếp cuối lớp. Giang Sách nghi ngờ, nếu không phải tác giả cố tình sắp xếp để nhân vật chính cần một người sai vặt, thì với thành tích của nguyên chủ, không đời nào cậu ta có thể học ở trường trung học trọng điểm này.

Bạn cùng bàn ngáp dài, vừa đưa cuốn vở cho Giang Sách vừa nói: “Nhanh lên, lát nữa còn có người khác đến mượn.”

Giang Sách sững sờ, cuối cùng cũng hiểu bạn cùng bàn đang bảo mình mau chép bài tập nghỉ đông để đưa cho người tiếp theo.

Cậu mỉm cười, nói: “Không cần đâu, tôi làm xong rồi.”

Bạn cùng bàn liếc nhìn cậu, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng cậu viết vội vàng để đối phó cho xong.

Giang Sách ngồi ở gần cuối lớp học, Quan Tinh La ngồi cách cậu hai bàn về phía trước. Không phải vì chiều cao, mà là vì thành tích của Quan Tinh La tốt hơn cậu một chút.

Giang Sách nhìn Quan Tinh La từ phía sau, vai chính trong nguyên tác với sống lưng thẳng tắp, bóng dáng như mang theo ánh hào quang, trông khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Chàng công tử quý phái, đẹp đẽ ấy ngồi yên lặng, khiến các nữ sinh xung quanh lén nhìn nhưng không ai dám nói một câu “Chào mừng khai giảng” với hắn.

Giang Sách chăm chú nhìn Quan Tinh La, nghĩ rằng nội dung tiểu thuyết sắp bắt đầu. Những nhân vật phụ kia chắc chắn sẽ vây quanh vai chính, muốn bắt đầu mối tình với hắn ta.

Yêu đương làm ảnh hưởng việc học biết bao!

Đúng lúc này, cô nữ sinh vốn đang chăm chú nhìn Quan Tinh La ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía cửa lớp học, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khích khác lạ.

Giang Sách nhìn theo liền thấy một học sinh xuất hiện ở cửa.

Người đó rất cao, khoảng 1m8, hơi cúi người bước vào lớp. Khuôn mặt không chút biểu cảm, đường nét sắc sảo vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa, tạo nên một vẻ trưởng thành sớm đầy cuốn hút.

Cậu ta dùng vai khoác một chiếc cặp, chiếc cặp trông như sắp rơi nhưng lại được mang một cách thoải mái. Bên cạnh là một chiếc túi lưới đựng bóng rổ, quả bóng lắc lư theo bước chân của chủ nhân.

Giang Sách chớp chớp mắt.

Người này hẳn là Chu Hoàn – một trong ba nhân vật phụ theo đuổi vai chính, người yêu thích chơi bóng rổ.

Chu Hoàn cao ráo, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng lại toát lên phong thái nam sinh năng động, thu hút ánh nhìn. Đây chính là kiểu con trai mà các nữ sinh dễ dàng cảm mến.

Chu Hoàn mang theo quả bóng rổ bước vào lớp. Khi đi ngang qua Quan Tinh La, cậu ta khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn một cách lạnh lùng, không nói lời nào.

Khoảnh khắc hai người họ xuất hiện trong cùng khung cảnh, các nữ sinh xung quanh như nghẹt thở.

Hai mỹ nam nổi bật nhất lớp khiến khung cảnh trở nên quá đỗi đẹp mắt.

Giang Sách gãi đầu. Trong nguyên tác, cậu không đọc kỹ, không biết Chu Hoàn hiện giờ đã có cảm tình với Quan Tinh La chưa.

Không sao, khi nào Quan Tinh La cần giúp đỡ, cậu sẽ thực hiện vai trò "công cụ hình người" của mình.

Giang Sách ổn định tâm trạng, bắt đầu lật sách giáo khoa ra xem.

Trong thế giới thực của Giang Sách, hệ thống giáo dục đã áp dụng hình thức chọn môn, và cậu đã chọn các môn Hóa học, Vật lý và Địa lý. Nhưng trong thế giới tiểu thuyết, vẫn còn chế độ phân ban Văn – Lý, với triết lý giáo dục khá truyền thống, mọi thứ đều tập trung vào thành tích học tập. Các hoạt động ngoại khóa không nhiều, vì vậy trong kỳ nghỉ đông, Giang Sách đã nghiên cứu trước sách giáo khoa và cảm thấy việc thích nghi sẽ không thành vấn đề.

Sau kỳ nghỉ đông, mọi người háo hức chia sẻ với bạn bè và vội vàng chép bài tập, khiến không khí trong lớp học trở nên ồn ào náo nhiệt.

“Khai giảng mà cứ như cái chợ vậy.”

Cửa lớp vang lên tiếng gõ mạnh, cả lớp lập tức im lặng như bị bóp nghẹt cổ họng.

Chủ nhiệm lớp 10 - 3, thầy Lư Tấn, bước lên bục giảng, gõ lên bảng đen và nói câu đầu tiên: “Kỳ nghỉ đã kết thúc, hãy tập trung lại. Hiện tại các em đã vào học kỳ hai lớp 10, không lâu nữa sẽ lên lớp 11. Một năm lớp 11 trôi qua rất nhanh, chỉ cần chớp mắt là đến lớp 12. Kỳ thi đại học cũng không còn xa, hãy nắm bắt cơ hội từ bây giờ.”

Bạn cùng bàn của Giang Sách, người vừa giúp cậu chép bài tập, khẽ thì thầm: “Ngay cả tốc độ ánh sáng cũng không nhanh bằng thầy Lư Ngư này.”

Cả lớp học sinh ngầm gọi Lư Tấn là “Lư Ngư.”

Giang Sách khẽ nhếch môi, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo giảng bài.

Lư Tấn nghe thấy bên dưới có người nói chuyện, liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy Giang Sách tinh thần sáng láng nhìn chằm chằm vào mình, khiến ông thoáng ngẩn người.

Đứa trẻ này hồi học kỳ trước lúc nào cũng cúi đầu, trông uể oải và trì trệ, vậy mà chỉ qua một kỳ nghỉ đông, đột nhiên lại tràn đầy sức sống.

Chỉ là mái tóc vẫn lộn xộn như cũ, rủ xuống trán che gần hết đôi mắt, rõ ràng là một thiếu niên đẹp trai, lại tự biến mình thành ông cụ non.

Lư Tấn biết hoàn cảnh gia đình Giang Sách không tốt, trong lòng nghĩ phải tìm cơ hội đưa cậu đi cắt tóc gọn gàng.

Sau giờ đọc buổi sáng, tiết học bắt đầu. Vì đây là ngày đầu khai giảng học kỳ mới, không có học sinh mới nên trường chỉ tổ chức nghi thức khai giảng và lễ chào cờ trong giờ thể dục giữa giờ. Lễ khai giảng đơn giản, bao gồm vài bài phát biểu của lãnh đạo, đại diện học sinh, khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ và không lãng phí thời gian quý báu.

Khi xếp hàng giữa giờ thể dục, Giang Sách quay đầu lại và quả nhiên thấy Chu Hoàn đứng ở cuối hàng.

Chu Hoàn cao hơn mọi người cả cái đầu, cúi mắt đứng yên, khuôn mặt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như thường lệ.

Nhận ra có người đang nhìn mình, Chu Hoàn ngước mắt lên. Ánh mắt lạnh lẽo lia qua khiến Giang Sách vội vàng đem đầu vặn trở về.

Không hổ là người thích chơi bóng rổ, vóc dáng đúng là cao thật.

Ngày đầu khai giảng, không khí lớp học hơi rời rạc và có chút căng thẳng. Bài tập nghỉ đông đã được thu lại, nhưng giáo viên không kiểm tra kỹ, nên không ai phát hiện Giang Sách – người từng tụt lại phía sau ở học kỳ trước – không chỉ nghiêm túc hoàn thành bài tập mà còn làm đúng hầu hết.

Ngày hôm đó, Giang Sách nghe giảng đặc biệt chăm chú. Bạn cùng bàn nhìn hắn với vẻ khó hiểu, chọc vào tay cậu, nhỏ giọng hỏi: “Giang Sách, nghỉ đông cậu bị điện giật cải tạo à?”

Giang Sách quay đầu hỏi: “Trước kia tôi thế nào?”

Bạn cùng bàn nghĩ một lúc rồi nói: “Cả ngày trông mơ mơ màng màng, như kiểu ngủ không đủ giấc, chẳng có chút sức sống nào. Nghe giảng thì cứ như gió thoảng qua tai.”

Giang Sách đáp: “Tôi không bị điện giật, tôi xuyên không rồi.”

Bạn cùng bàn: "....." ಠಿ⁠_⁠ಠ

Giang Sách nghiêm túc quay đầu lại, chăm chú nhìn bảng đen và nói: “Đừng nói chuyện, tập trung nghe giảng.”

Bạn cùng bàn nhìn cậu như nhìn một sinh vật kỳ lạ.

Ngày đầu khai giảng trôi qua yên bình, không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra. Ngoài một số khác biệt nhỏ do chế độ học tập, Giang Sách thích nghi rất nhanh. Cuộc sống trường học trong thế giới tiểu thuyết không khác gì nhiều so với trước đây của hắn.

Hết tiết học chính khóa, học sinh lớp 10 còn một tiết tự học. Giang Sách lấy sách giáo khoa ra, cẩn thận chuẩn bị bài. Bạn cùng bàn lần nữa cảm thấy cậu bị điên rồi.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Chu Hoàn là người đầu tiên đứng dậy, ôm bóng rổ, bước nhanh ra khỏi lớp. Một số nữ sinh háo hức đi theo, ríu rít bàn tán về việc ra sân bóng xem Chu Hoàn chơi.

Giang Sách không hứng thú, liếc nhìn Quan Tinh La và tự hỏi có nên hộ tống Quan thiếu gia về nhà hay không.

Quan Tinh La đang thu dọn sách vở, không để ý đến ai. Đúng lúc này, ở cửa lớp xuất hiện một người khác.

Người đó đứng ở cửa, thò đầu vào nhìn.

Lớp học chợt yên tĩnh trong giây lát. Có người hỏi: “Ai vậy?”

Một học sinh bên cạnh đáp: “Là học bá năm hai đấy, người thường xuyên lên bục nhận giải thưởng.”

Nghe vậy, Giang Sách lập tức nhận ra người vừa đến.

Đó là một trong ba nam phụ – Tống Triều Văn, học thần của trường.

Tống Triều Văn nổi tiếng với thành tích học tập xuất sắc. So với Quan Tinh La lớn hơn một lớp, là học sinh lớp 11.

Trong tiểu thuyết, gia đình Tống Triều Văn và Quan Tinh La vốn là thế giao. Hai người quen biết từ nhỏ, vì Tống Triều Văn có thành tích học tập xuất sắc, gia đình Quan Tinh La đã nhờ cậy gia đình Tống giúp đỡ. Từ đó, Tống Triều Văn thường xuyên phụ đạo Quan Tinh La, khiến cả hai có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.

Tống Triều Văn đeo một cặp kính, dáng vẻ trắng trẻo, nho nhã. Bên ngoài đồng phục học sinh, anh khoác một chiếc áo lông vũ gọn gàng, sạch sẽ, trông rất lịch sự và chỉn chu.

Anh là hình mẫu điển hình của “Con nhà người ta,” hoàn toàn phù hợp với hình tượng một người anh trai lý tưởng: nhã nhặn, học giỏi, nghiêm túc và không có chút khuyết điểm nào.

Lúc này, Tống Triều Văn đứng ở cửa lớp, nhìn về phía Quan Tinh La trong phòng học, mỉm cười vẫy tay. Quan Tinh La đeo cặp sách, bước đến chỗ anh ta.

Vì Tống Triều Văn là người có thành tích học tập xuất sắc, trong số các nam phụ, Giang Sách chú ý đến anh ta nhiều nhất. Cậu thậm chí còn từng lật đến cuối cuốn tiểu thuyết để xem Tống Triều Văn thi đại học thế nào.

Kết quả, Tống Triều Văn đạt điểm cao vượt trội, hoàn thành cú thăng cấp từ học bá lên học thần.

Giang Sách quan sát hai người đứng trước cửa lớp, nhưng không nghe được họ đang nói gì. Có lẽ, đây chính là lúc cốt truyện bắt đầu diễn ra.

Vì không đọc kỹ cuốn tiểu thuyết, Giang Sách không rõ tình tiết tiếp theo sẽ phát triển ra sao. Nhưng cậu chẳng bận tâm lắm. Dù sao, cậu chỉ là một nhân vật phụ, làm tốt vai trò "công cụ hình người" của mình là đủ.

Nghĩ vậy, Giang Sách quyết định không quấy rầy cuộc trò chuyện giữa nam chính và nam phụ, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Giang Sách đứng dậy, lặng lẽ đi ngang qua Quan Tinh La, nhưng Quan Tinh La gọi cậu lại: “Chờ chút, chúng ta cùng về.”

Giang Sách quay đầu, nhìn nhìn Quan Tinh La, lại nhìn nhìn Tống Triều Văn.

Tống Triều Văn mỉm cười thân thiện với cậu, nói: “Để anh đưa hai đứa về.”

Giang Sách lắc đầu: “Không cần, tôi tự về được.” Cậu nghiêm túc bổ sung: “Tôi đi xe.”

Trước giờ, Giang Sách luôn đi bộ về nhà, khiến Quan Tinh La ngạc nhiên hỏi: “Đi xe gì?”

Giang Sách đáp một cách thản nhiên: “Rolls-Royce.”

Quan Tinh La: “…....”

Tống Triều Văn, vốn được cha mẹ dặn dò chăm sóc Quan Tinh La trong trường, nghĩ rằng Giang Sách cũng là một cậu ấm nhà giàu. Anh mỉm cười nói: “Để anh đưa hai đứa lên xe.”

Giang Sách không từ chối nữa, đi cùng Tống Triều Văn và Quan Tinh La ra khỏi phòng học.

Dọc đường, Tống Triều Văn không ngừng hỏi han Quan Tinh La về tình hình học tập, rồi nói: “Em có gì không hiểu thì cứ hỏi anh. Cuối tuần, mình hẹn một buổi, anh bổ túc thêm cho em.”

Giang Sách nhịn không được liếc nhìn Tống Triều Văn.

Nhanh vậy đã tìm được cơ hội ở riêng rồi. Quả nhiên, học bá hiệu suất thật cao.

Dù sao, Giang Sách cũng không có thành kiến gì với người chăm chỉ học tập, trong lòng yên lặng bầu cho Tống Triều Văn một phiếu.

Ba người đi đến cổng trường, Tống Triều Văn hỏi: “Bạn học nhỏ, xe của em đâu?”

Giang Sách trái phải nhìn quanh, phát hiện gần đó có một chiếc xe đạp công cộng.

Cậu chần chừ một lát, trong lòng cân nhắc xem nên trả tiền đi một chuyến hay mua vé tháng sẽ lợi hơn. Cuối cùng, cậu quyết định dùng phiếu giảm giá để mua vé tháng.

Ba mươi ngày đi không đến mười đồng, lại tiết kiệm được thời gian để làm việc khác.

Giang Sách đẩy chiếc xe đạp công cộng đến trước mặt Tống Triều Văn và Quan Tinh La, bình thản nói: “Xe tới rồi. Tôi đi trước đây.”

Quan Tinh La rũ mắt nhìn chằm chằm bánh xe đạp, không nói lời nào.

Tống Triều Văn thì ngẩn người, hỏi:

“Rolls-Royce đâu?”

Giang Sách mạnh tay vỗ vào khung xe đạp, nói: “Đây này, Rolls-Royce bản ảo giác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play