Chiếc thuyền lớn đang nổi trên mặt nước, sau khi con hổ nhảy lên thì ngay lập tức đã chìm một nửa, cả chiếc thuyền nhìn qua trông cũng cực kỳ “vững vàng”.
Cái rãnh được làm theo thân hình con hổ, chỉ là dù sao diện tích cũng có hạn, làm cũng tương đối vừa vặn. Hổ lớn nhảy lên như con mèo to bị cất vào thùng giấy, hai bên bụng hơi lòi ra, còn có bộ lông trên thân cũng thế.
"Mẹ, mau xuống đi, chúng ta vẫn chuẩn bị xong, chưa tới lúc chèo thuyền ra khơi đâu!" Nghe Tống Hứa liên tục hô gào, hổ lớn miễn cưỡng đứng dậy khỏi thuyền, nhảy trở lại bờ để rũ lông.
Khi Tống Hứa và Ô Mộc cùng nhau đóng thuyền, thỉnh thoảng hổ lớn cũng sẽ tò mò tới xem một chút. Nàng không có hứng thú với chuyện khác nhưng lại rất để ý việc đóng thuyền, mỗi ngày ghé vào trên đá ngầm đều không nhìn ra xa xa đảo nữa mà đổi thành nhìn bọn họ tạo thuyền.
Gần đây hổ lớn càng ngày càng điềm đạm và nghiêm túc, thỉnh thoảng Tống Hứa nhìn vào đôi mắt to màu vàng kim hổ phách của nàng, sẽ cảm thấy nàng rất khác với con hổ lớn hung dữ hồi đầu cô vừa gặp. Cặp mắt lúc đó nhìn cái gì cũng giống như đang nhìn con mồi, vẻ hoang dã trong ánh mắt tràn đầy oán niệm kia đã ít đi, xuất hiện một tia nhân tính hóa.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Tống Hứa nghi ngờ rằng nàng có thể nhớ ra mình là một thú nhân, nhưng hành vi lại cho thấy rằng nàng vẫn chưa nhớ gì cả. Dẫu sao thì cho đến bây giờ, nàng vẫn kiên định tin rằng sóc là con của mình, thế này có giống đã nhớ lại đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT