Lục Miên quay đầu lại nhìn Từ Trầm, ánh mắt anh rơi xuống thân ảnh của mẹ mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng như vậy của anh, trong chớp mắt, Lục Miên nhìn đến ngây người, nếu có thể được anh nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình dịu dàng như vậy, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng đủ để cô cất giữ trân quý cả đời.
Trong cuộc họp phụ huynh, Lục Thời Huân không thực sự nghiêm túc lắng nghe lời nói của giáo viên. Con gái của ông, ông không có gì phải lo lắng cả, những vấn đề mà giáo viên nói có thể xảy ra vào năm lớp 12 có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện ở Lục Miên, cô trước nay luôn là một đứa trẻ khiến bố mẹ rất yên tâm.
Lục Thời Huân bắt đầu trò chuyện với mẹ của Từ Trầm, mặc dù mẹ của Từ Trầm ăn mặc giản dị nhưng bà khác với sự nhút nhát rè rặt của mẹ Trịnh Mẫn, ngay cả khí chất cũng không giống nhau, bà rất hào phóng, cách nói chuyện và cử chỉ cũng rất tự nhiên, thần thái trên lông mày cũng rất dịu dàng, sự mềm mại dịu dàng này như toát ra từ xương cốt, giống như cỏ lau.
Cách nói chuyện của Lục Thời Huân cũng rất hài hước, lời nói cũng rất sâu sắc, với trí tuệ và suy nghĩ thấu đáo được tích lũy qua nhiều năm, ông đã khiến mẹ của Từ Trầm bật cười mấy lần, bà gật đầu liên tục, đồng tình với những lời nói của Lục Thời Huân. Lục Miên không nghe thấy hai người họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra được, mẹ của Từ Trầm rất tán thưởng Lục Thời Huân.
Từ Trầm nhìn sang Lục Miên, khóe môi cũng khẽ cong lên, Lục Miên có chút ngượng ngùng xấu hổ, cười nhẹ rồi quay đầu đi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT