Mang về suốt dọc đường, kinh thành không có sao? Thật ngốc! Giống như năm đó nhất quyết phải hỏi ý kiến nàng ta về cách làm thơ vậy.
Tam phu nhân nhìn xiên kẹo hồ lô một lúc mới giơ tay nhận lấy, nhìn Thẩm Vô Phi: "Kẹo hồ lô dễ tan, lòng người không dễ. Thẩm Tam gia, tờ giấy hòa ly kia vẫn được ta giữ gìn cẩn thận."
Một câu "Thẩm Tam gia" khiến trái tim Thẩm Vô Phi thắt lại, cổ họng như bị đá chặn, há miệng mãi mới thốt ra được tiếng: "A Cẩm, tờ giấy đó không tính."
Tam phu nhân biết hắn không dễ gì sống trở về, mình không nên giở tính trẻ con, nhưng nàng ta không cam lòng: "Năm đó chàng có thời gian viết thư hòa ly nhưng lại không có thời gian đến gặp ta một lần sao?"
"Ta..."
"Rõ ràng là chàng biết đi rồi sẽ không trở về nên mới có thể nhẫn tâm quay người rời đi, ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không muốn." Tam phu nhân ngẩng đầu lên cố chấp, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Thẩm Vô Phi lắc đầu cười khổ: "Nào phải không muốn, là ta không dám, ta sợ nhìn rồi sẽ không thể đi được nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT