Thẩm Vô Phi và Thẩm Vô Dạng đều cười, không thể tưởng tượng được biểu cảm của Thẩm Vô Cữu lúc đó, điều khiến họ an ủi là công chúa đường đường chính chính chịu mua đồ đích thân tặng phò mã của mình, chứng tỏ tình cảm của hai người lúc đó rất tốt.
Mặc dù họ chưa kịp hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cũng biết cuộc hôn nhân này chỉ có thể là thánh thượng ban hôn, không thể là đệ đệ cầu cưới. Có trong tay ba mươi vạn quân Thẩm gia mà còn dám cầu cưới công chúa, trừ khi đầu óc bị gỉ sét.
"Bánh nếp tẩm đường đó còn hơn bất kỳ lễ vật nào ta từng nhận được." Thẩm Vô Cữu vẫn nhớ cảnh công chúa khiêng một bó bánh nếp tẩm đường về tặng hắn, thắp sáng cả cuộc đời lạnh lẽo cô đơn của hắn.
Thẩm Vô Phi nhịn cười gật đầu: "Vậy ta nghe theo công chúa, đến lúc đó sẽ tặng kẹo hồ lô cho tam tẩu."
"Ừm, ta nghe tam tẩu nói huynh vẫn chưa tặng nàng kẹo hồ lô." Hôm đó nàng vào phủ liền thả tinh thần lực ra, nóng lòng muốn xem những thứ thu hồi về nhập kho, sau đó nghe thấy mấy nữ nhân nói chuyện ở cửa phủ.
Thẩm Vô Phi ngẩn người, trong lòng đau nhói, hắn nợ nàng không chỉ một xuyến kẹo hồ lô.
Thẩm Vô Cữu xoa đầu Sở Du Ninh: "Tam ca nhớ rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play