Đạo diễn và người sản xuất của tổ tiết mục đã đợi ở tầng hai mươi tám một lúc lâu, thấy bọn họ tới liền vội vàng tiến lên chào đón.
"Tô lão sư, Lục lão sư, coi như là mọi người cũng đều đã đến cả rồi, ngồi đi, ngồi đi."
Phòng 2831 là một dãy phòng lớn.
Đối diện là tầm nhìn ra biển, có một chiếc ghế dài hình凹 lớn.
Tô Diệp Tinh và Lục Dã chọn cả hai đầu của chiếc ghế dài, cả hai đều không nói gì.
Những người khác ngồi xuống ở giữa chiếc ghế dài.
Người quản lý và tổ chương trình đang nói chuyện phiếm với nhau, Tô Diệp Tinh thỉnh thoảng gật đầu cho có, nhìn ra được cô có chút mất tập trung, ánh mắt nhìn từ những món đồ bên trong phòng, rồi lại nhìn ra cảnh biển bên ngoài, cuối cùng lưu lạc đến chỗ của Lục Dã.
So với vừa rồi ở trong thang máy, bây giờ có thể nhìn rõ ràng hơn.
Lục Dã lười biếng dựa vào trên ghế sô pha, bởi vì chân quá dài nên một chân anh gác lên, một tay gác lên chân, tay kia bưng cốc, rõ ràng là trà, nhưng khi anh nhấp lại mang đến cảm giác nó như rượu.
Ánh mắt của Tô Diệp Tinh lướt từ ngón tay đang đặt trên thành cốc trong suốt của Lục Dã, đến xương cổ tay nhô ra của anh, sau đó đi lên, và cuối cùng, dừng lại ở đôi lông mày của anh.
Anh có một đôi mắt vô cùng đẹp, với nếp mí mỏng và sâu, kéo dài đến đuôi mắt tạo thành hình rẻ quạt rất đẹp.
Và khi anh mỉm cười, nụ cười ấy cũng sẽ hòa vào đôi mắt, hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác.
Kết quả là, trái tim của người bị thu hút sự chú ý dường như bị kéo lại.
Ánh mắt của Tô Diệp Tinh giao hòa với đôi mắt của Lục Dã qua bông hoa lan ở giữa bàn cà phê.
Cô cười với anh trước, mở miệng nói với anh: "Fuck you."
Lục Dã cũng cười, mở miệng đáp hai chữ.
Tô Diệp Tinh híp mắt để nhìn cho rõ, cô phân biệt, đại khái là ——
"đến đi."
Tô Diệp Tinh: ...
Hay lắm.
Có vẻ như trong 5 năm kể từ khi chia tay, Lục Dã đã tiến hóa đến một mức độ coi như đã thành công rồi.
Quá trình ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ.
Giám đốc nhìn Lục Dã và Tô Diệp Tinh như những cục vàng di đồng trong mắt anh ta.
Tô Diệp Tinh đã ký tên của cô vào bản hợp đồng, niêm phong nó lại, sau đó ném tài liệu cho chị Lưu để chị giữ an toàn.
"Tô lão sư, chúng tôi đã đặt bàn ở Thiên Lan, vừa hay cũng đã có một vị khách mời khác đã đến, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Đạo diễn nói.
"Được thôi."
Lời mời như vậy, Tô Diệp Tinh đương nhiên sẽ không từ chối, cô gật đầu.
Khi cô đứng dậy mới phát hiện ra Lục Dã bên này vẫn chưa nói xong, anh đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với giám đốc, thân hình gầy gò của anh được bao bọc trong một chiếc áo len rộng thùng thình, vẫn khiến đạo diễn mặc vest và đi giày da ngược lại trông giống như một quả bóng mũm mĩm.
Tô Diệp Tinh thu hồi ánh mắt, xoay người bước đi ra ngoài.
Cô trở về phòng để đánh một giấc nghỉ ngơi.
Cũng không biết có phải là bởi vì ban ngày tiếp xúc với nhau ở thang máy hay không mà nó khiến cô thật sự mơ thấy quá khứ.
Đó là ngày đầu tiên cô và anh hẹn hò yêu đương, cô kéo Lục Dã đi mua một lọ nước hoa, loại cô thường hay dùng, có chút mùi thảo dược đắng, là loại nước hoa cô yêu thích nhất lúc bấy giờ.
Cô ép anh dùng, hất cằm lên, đắc ý tuyên bố: “Từ giờ trở đi, trên người anh sẽ có mùi của em, mỗi khi ngửi nó sẽ giống như em đang ở bên cạnh anh vậy.”
Anh cười và nói với cô: "Chỉ có cún con mới thích đi tiểu bậy để chiếm lãnh thổ thôi.”
Cô lao vào vòng tay anh và hôn anh, hôn anh cho đến khi anh trốn tránh, và cuối cùng nở một nụ cười đồng ý.
...
Khi cô thức dậy thì ánh đèn đã sáng.
Ánh đèn neon sặc sỡ xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào mắt, Tô Diệp Tinh mở mắt ra, nhất thời không biết ngày đêm trời trăng mây gió gì, ý thức như thế vẫn còn đang ở trong giấc mơ.
Sau khi chớp mắt mấy cái, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Trên ghế sô pha cô bé trợ lý nghe được động tĩnh, thăm dò gọi: "Chị Tinh Tinh, chị tỉnh rồi sao?"
Tô Diệp Tinh "ừm" một tiếng.
Vừa mới thức dậy nên đầu tóc có hơi rối bời.
Cô vào phòng tắm để sấy khô cho đến khi ngọn tóc bồng bềnh trở lại, sau đó cô tô lại son môi và đi ra ngoài.
Địa điểm nơi nhóm chương trình đặt là trên tầng năm.
Khi Tô Diệp Tinh đi qua thang máy VIP, người phục vụ đã đón cô ở cửa.
Lúc cô đi đến cũng không có biểu hiện gì khác thường mà chỉ bước sang một bên: "Tô tiểu thư, mời đi lối này."
"Tồi giám đốc, bọn họ đều ở đây sao?"
Tô Diệp Tinh tháo kính râm ra.
"đến rồi."
Người phục vụ vừa nói, vừa dẫn cô đến nơi.
Khi Tô Diệp Tinh đi vào, cô cũng nhìn thấy rằng Lục Dã đã đến, mà Tần Lộ Lệ và cả Ôn Gia cũng ở đó, cộng thêm có một số gương mặt mới.
Toàn bộ phòng riêng không lớn, kê hai cái bàn.
Những bức tranh tường phong phú và đầy màu sắc, và những bông hồng sâm panh nở thoang thoảng trên những cột đèn sàn.
Tô Diệp Tinh đi qua cột đèn hoa hồng, trên khuôn mặt của cô luôn nở một nụ cười: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Không muộn, cũng không muộn, là do chúng tôi tới sớm."
Giám đốc vui vẻ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Tô Diệp Tinh nhìn vào hai chiếc ghế trống duy nhất trên bàn chính và dừng lại.
Trong hai chiếc ghế đó, một chiếc ở bên cạnh Ôn Gia, chiếc còn lại là phải ngồi bên cạnh Lục Dã, vì Tần Lộ Lệ ngồi ở phía bên kia của Lục Dã.
Cô xoay người, đi đến bên cạnh Ôn Gia, cười với anh: “Xin lỗi… tôi ngồi đây được không?”
Ôn Gia nhìn cô, mặt đỏ bừng gần như có thể chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể nhận ra được.
Anh như muốn nhảy dựng lên, cúi đầu trước cô: "Tô lão sư, ngồi đi! Ngồi đi!"
Hoang mang tột độ.
Thấy anh như vậy, Tô Diệp Tinh không nhịn được cười ‘phì’ một tiếng.
"Đừng căng thẳng như vậy."
Ôn Gia bây giờ ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong.
Lúc này Tô Diệp Tinh cũng đã ngồi xuống.
Nhưng ngồi như thế này cô sẽ phải mặt đối mặt với Lục Dã
Ánh mắt hai người chạm nhau, lặng lẽ tách ra.
Tần Lộ Lệ nâng ly rượu lên rồi quay sang mỉm cười với cô: "Tô lão sư, thật trùng hợp."
Gặp phải tình huống như vậy, Tô Diệp Tinh đương nhiên cũng sẽ không giữ khư khư mặt mũi làm gì, cô cũng cười nói: "Không ngờ là cô Tần cũng tới."
"Tôi nghe nói là lần này có thầy Lục đến nên tôi cũng đến đây.” Tần Lộ Lệ nghiêng đầu về phía Lục Dã, "Lục lão sư, em là fan trung thành nhất của anh, một lát nữa nhất định phải cho em chữ kí nhé."
Tô Diệp Tinh nhìn chiếc váy hai dây chữ V khoét sâu nghiêng về phía trước của Tần Lộ Lệ mà thầm nghĩ:
Lục Dã cái tên cẩu nam này, số sát gái không nhỏ nhỉ.