Phía sau máy quay, tổ tiết mục im như gà mắc thóc.

"Xem ra chúng ta sẽ không được đáp lại rồi," Cố Giảo giả vờ thở dài, "Hay là chúng ta ngồi xuống uống chút rượu đi ? Đây là party rượu mà."

"Lục lão sư," cô nhìn Lục Dã nãy giờ vẫn im lặng, "Anh có đề nghị gì không ?"

"Tôi không có ý kiến."

Lục Dã đang dùng ngón tay nghịch chiếc cốc, rượu đỏ sẫm khiến điểm trắng trên đầu ngón tay anh rất rõ ràng, anh uể oải nói: "Nghe theo cô hết đi." Sau đó anh ngẩng đầu lên, con ngươi sáng màu dưới vài sợi tóc xõa xuống, anh cúi nhẹ, nở nụ cười, trái tim người xem như muốn nghẹt thở.

Cố Giảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Lục lão sư hay là anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi."

Lục Dã bật cười.

Cố Giảo thở dài: “Nếu mà tôi có cơ hội được quay phim cùng Lục lão sư, tôi tin rằng người hâm mộ nhất định sẽ không bao giờ chỉ trích tôi là đóng phim không đủ chân thành.”

Sầm Xuân bật cười:

"Cố lão sư, vừa nghe là đã biết làm fan giả rồi ! Lục lão sư trước giờ không đóng phim tình cảm."

Tô Diệp Tinh: ...

Dường như ý thức được điều gì, Sầm Xuân vội vàng thay đổi lời nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi, Lục lão sư từng có quay phim tình cảm, còn là hợp tác chung với Tô lão sư, nhưng . . ."

Anh híp mắt, cố gắng suy nghĩ: "Sau này Lục lão sư không quay cảnh tình cảm nữa đúng không ? Đều là phim có tình tiết phức tạp, xung quanh là nữ chính."

Lục Dã nhìn anh với nụ cười nửa miệng và nói: "Xuân Xuân . . ."

Sầm Xuân “a” một tiếng.

Lục Dã kéo dài giọng nói ra: "Cậu cũng là một fan giả."

Sầm Xuân sững sờ.

Cả đám người trong khung chat đều cười phá lên.

[Phim ảnh đế đóng có nữ chính không ? ]

[Có không nhỉ ? Phim đó bị cắt hết hả ? Mẹ ơi, không được rồi, tôi lại nhớ đến cảnh ảnh đế đeo cái kính gọng vàng vừa cười vừa dùng dao chém người, nói thật là lúc đó tôi đã gặp ác mộng cả tháng trời. ]

[Vâng, trong tháng đó, cứ hễ tôi nhìn thấy biển báo dừng xe bus là tôi lại đi bộ xung quanh chúng. ]

[Còn có cả người đã chết ngay từ đầu. ]

[ Như vậy thì xem raTô Diệp Tinh  là nữ diễn viên duy nhất danh chính ngôn thuận có cảnh hôn và cảnh đối địch với ảnh đế Lục Dã  đúng không ? ! ]

[Mẹ ơi, mới nghĩ như vậy thôi mà cũng là thật rồi sao ? ]

[ Năm đó rốt cuộc là Tô đã gây ra bóng ma tâm lý lớn đến cỡ nào cho ảnh đế, mà khiến cho sau này ngay cả cảnh tình cảm cũng không quay nữa vậy trời ? ]

Nếu như hiện tạiTô Diệp Tinh có thể nhìn thấy khung chat bàn luận đầy sôi nổi này, nhất định phải dùng đôi mắt đẹp biến thành đôi mắt chỉ còn lòng trắng để liếc nhìn.

Lục Dã không chịu quay phim tình cảm nữa thì quay ra trách cô hả ?

Cả hai người họ đã chia tay.

Lúc này, cô đã ngồi vào chỗ của mình.

Bởi vì Lục Dã không ngồi ở rìa, mặc dù lần này cô đã cố gắng hết sức để tránh mặt anh, nhưng khi cô ngồi xuống, vẫn cách anh một chỗ - lại ngồi dối diện chéo nhau nữa.

Ngồi hai bên anh là hai người đẹp có dung mạo khác nhau: Tần Lộ Lệ và Cố Giảo.

Hai bên Tô Diệp Tinh  là Ôn Gia và Sầm Xuân.

Khi cô ngồi xuống, Lục Dã nhướng mày nhìn sang.

Tô Diệp Tinh nói bằng khẩu hình miệng, "Làm sao ?"

Lục Diệp: "Có phúc khí thật."

Tô Diệp Tinh: "Sao bằng anh được."

Vụ đấu kiếm mắt giữa hai người không làm ai kinh động, phát sóng trực tiếp cũng không quay được cảnh này, vì góc quay đang là cái nhìn toàn cảnh.

Nhưng ngược lại, đạo diễn Tồi lại chỉ vào một trong những cái máy quay: "Tối nay bảo lão Hồ đem máy quay phim qua nhé.”

"Chuyện gì vậy ?"

Một đạo diễn khác trẻ hơn một chút hỏi.

Đối với một chương trình tạp kỹ quy mô lớn, sẽ có một đội ngũ đạo diễn bao gồm nhiều đạo diễn, trong đó đạo diễn Tồi là người có thâm niên nhất và đã đảm nhiệm nhiều chương trình tạp kỹ quy mô lớn.

Đạo diễn Tồi vui vẻ cười nói:

"Chuyện khó nói."

Người đạo diễn trẻ nhìn thấy biểu hiện của con chuột ăn trộm dầu của đạo diễn Tồi, anh liền biết, đạo diễn Tồi chắc chắn đã phát hiện ra một điểm gì đó.

*

Bên này sau khi mọi người đã ngồi xuống, Tô Diệp Tinh cũng không nói gì, còn Lục Dã, ngôi sao có địa vị lớn nhất, đang cầm ly rượu mà cũng không nói gì. Trong một khoảnh khắc, mọi người nhìn nhau thất thần, như thể họ đang tham gia một cuộc phỏng vấn xin việc quy mô lớn.

[Không thể không nghĩ đến cảnh trong cuộc phỏng vấn đầu tiên của tôi. ]

[Tại sao chân tôi lại trở nên run rẩy đến mức đi chọn xem một căn biệt thự ven biển . . .]

[Hai người duy nhất thoải mái, tự tại ở đây là Tô và Lục nhỉ, một người là đại tiểu thư, một người là lười biếng quen rồi. ]

[Nhóm chương trình ơi đã đến lúc bạn xuất hiện rồi . . .]

Lúc này, Cố Giảo ho khan một tiếng: "Nếu không thì . . . chúng ta giới thiệu bản thân trước đi ?"

Lâm Nghêu giơ tay: "Tôi có thể đưa ra đề nghị trước, được không ?"

"Lâm lão sư, cô nói đi."

"Có thể đừng gọi tôi là Lâm lão sư được không vậy ?"

Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên.

Lâm Nghêu và Cố Giảo đồng thời nhìn nhau.

Sầm Xuân cười phá lên “phụt ha ha ha": "Vâng, tôi xin lỗi, tôi không thể kìm lòng được, Lâm, Lâm lão sư cô tiếp tục đi."

Lâm Nghêu lườm anh một cái, rồi tiếp tục nói: "Chính là, khi còn là học sinh tôi không nghe lời lắm, luôn bị trưởng khoa bắt, cho nên bây giờ khi nghe thấy bị gọi là lão sư, tôi theo phản xạ nghĩ đến trưởng khoa của mình, luôn bị lo lắng."

"Phụ hoa."

Sầm Xuân giơ tay.

Tần Lộ Lệ cũng làm theo và nói: "Tôi cũng cảm thấy gọi là lão sư hơi quá xa lạ."

Cô nhìn Lục Dã: "Lục lão sư, anh thấy có đúng không ?"

Lục Dã ngẩng đầu: "Tôi không có ý kiến."

[Ha ha ha ha mẹ ơi không có ý kiến ! ]

["Tôi không có ý kiến.”

Được rồi.

Đều nghe các người hết đó. "

Ha ha ha, ảnh đế quả là một tên kiểu tôi thì sao cũng được thôi. ]

[Nói thật lòng, tôi càng nhìn càng cảm thấy Tần không giống bạch nguyệt quang của ảnh đế đâu, ai lại đi có thái độ như vậy với bạch nguyệt quang của mình chứ . . .]

[Cô thì biết cái gì ? Những thợ săn đẳng cấp nhất thường xuất hiện với tư cách là con mồi. ]

[Ảnh đế lòng dạ đen tối quá. ]

Khi Lục Dã trả lời, những người còn lại nói: "Tôi cũng không có ý kiến."

"Tô lão sư thì sao ?"

Tần Lộ Lệ hỏi.

Tô Diệp Tinh luôn cảm thấy phiền chết đi được vì cái sự bắt chuyện này của cô ta.

Ngay khi cô đang định nói, Lục Dã, người vừa rồi không nói nhiều, đột nhiên nói: "Kiểu tự giới thiệu bản thân này chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Anh nói: "Không bằng, chúng ta chơi một trò chơi đi —" Anh nói, rồi lại nhìn sang Tô Diệp Tinh, lông mày dưới vài sợi tóc đen xõa xuống tỏ ra vẻ tự tin, "Cô thấy thế nào, Tô lão sư ?"

[ Aaaaaaaaaaaaaaa, như này còn bảo không chèo thuyền được à ! ]

[Tại sao lúc anh ấy gọi Tô lão sư nó nghe lại rất là Tô vậy chứ ! Tôi thực sự muốn nghe anh ấy gọi cho tôi một tiếng quá đi thôi . . .]

[Còn tôi thì đang ôm chăn bông và biến thành một con giòi trên giường này . . .]

Người hâm mộ cp Cỏ hoang ngôi sao như được một phen cao trào.

Không biết có phải do bối cảnh làm người qua đường của Lục Dã kéo dài quá lâu hay không, mà câu nói # Cô thấy thế nào, Tô lão sư ?" # đã thực sự nhảy lên hot search.

Nhiều cây đại cổ thụ đứng hóng đã được một phen sống dậy. 

[Cô thấy thế nào, Mục lão sư. ]

[Cô thấy thế nào, Kế lão sư ?". ]

[Ông thấy thế nào, Bút lão sư. ]

Cái gì cũng có thể gọi là lão sư được cả.

Mà lúc này đối tượng bị hỏi đến Tô Diệp Tinh có chút ngơ ngơ.

Khi ý thức ra được câu chuyện rồi, cô cũng cười cười, nụ cười kia tràn đầy xấu hổ, giống như đang nghiến răng nghiến lợi: "Lục lão sư, anh muốn chơi, cái, trò, gì ?"

Thế là cô nhìn thấy Lục Dã cúi xuống, từ từ lấy ra một bộ bài từ dưới bàn, xáo chúng lên, lấy ra tám lá bài và trải chúng ra trước mặt mọi người.

“Trò chơi quốc vương,” anh nói, với ánh mắt khiêu khích, “thế nào hả ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play