Trong văn phòng, người quản lý chị Lưu đang ngồi đó, cau mày nhìn một chồng tài liệu.

Thấy cô đến, cô ấy chỉ chào hỏi cô một cách qua loa: "Em tự tìm chỗ ngồi đi, đợi chị xem cho xong cái này đã."

Tô Diệp Tinh ngã ình một cái lên ghế sofa và nhắm mắt lại. Cô không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi, trong giấc mơ mọi thứ đều trở nên mơ mơ hồ hồ, nhưng cô chỉ nhớ mỗi mình Lục Dã.

Lông mày anh vẫn còn nét trẻ trung của một thanh thiếu niên, họ ở trong một căn hộ, anh ghì cô sát vào trước gương rồi hôn cô, cô nằm trên ngực anh, chỉ ngửi thấy mùi cơ thể nóng bỏng của chàng trai, nhưng nó lại khiến cô rung động. Máy điều hòa đang kêu vo vo xung quanh, mọi thứ trông thật ẩm ướt và thân mật...

Khi tỉnh lại, Tô Diệp Tinh không nhịn được lại nhắm mắt lại.

Cứu mạng đi.

Chẳng lẽ là do đã quá lâu rồi không yêu đương, nên mới bị gặp mộng xuân như này.

Vẫn là cùng với tên cẩu nam Lục Dã đó.

Sau khi trấn tĩnh lại cô mới phát hiện ra bầu trời bên ngoài đã đầy sao, trong phòng cũng đã tắt đèn, chỉ có màn hình TV ở giữa với ánh sáng lờ mờ, chị Lưu đang dựa vào ghế sô pha bên kia xem truyền hình.

Trên màn hình lớn, có thể dễ dàng nhận ra rõ ràng khuôn mặt của Lục Dã, với đôi lông mày nhướng lên và con ngươi màu hổ phách phản chiếu bóng đèn tròn, như thể nhuốm một màu buồn bã.

Tô Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mơ màng vì hiện thức và giấc mơ cứ đan xen vào nhau, sau khi chớp mắt một cái, cô mới nhận ra rằng đó là bộ phim truyền hình đầu tiên và duy nhất mà Lục Dã đã quay kể từ khi anh vào nghề, "Chu Lạc Sa".

Đó là một bộ phim cũ mà cô và anh đã cùng hợp tác quay vào năm năm trước.

"Sao tự nhiên lại coi đến cái này rồi?" cô nói.

Chị Lưu đặt cốc cà phê xuống: “Em tỉnh rồi à?”

Tô Diệp Tinh ậm ừ, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Sao chị lại không gọi em dậy?"

“Yên tâm đi, không có chảy nước miếng đâu.” Chị Lưu cười nói.

Tô Diệp Tinh tròn xoe đôi mắt, chị Lưu đứng dậy, sau một tiếng sột soạt, đèn trong phòng bật sáng "Tách".

Chị Lưu ngồi trước mặt cô: “Hai chuyện, một tốt một xấu, em muốn nghe cái nào trước?”

“Cái xấu.” Tô Diệp Tinh thích đem cái xấu đặt trước, để cái tốt tồn tại lâu hơn.

"Tin xấu là chương trình tạp kỹ mà chúng ta đã nói lần trước đã bị Tần Lộ Lệ cắt mất rồi."

Tần Lộ Lệ?

Tô Diệp Tinh cau mày, tân binh mới ra mắt năm trước với cái tên "Tiểu Diệp Tinh", bắt chước cô khắp nơi, giống như một viên kẹo da trâu này giết mãi không chết khiến con người ta cảm thấy ghê tởm, cuối cùng, giải thưởng Giai điệu vàng cũng bị cái tên kẹo da trâu này cướp mất, giấc mơ vô địch ba lần liên tiếp của Tô Diệp Tinh đã tan thành mây khói.

Tuy nhiên, Tô Diệp Tinh cũng phải thừa nhận rằng cái tên kẹo da trâu này cũng có được hai thứ coi như bản lĩnh, bản lĩnh đầu tiên là việc hát được những bản tình ca với giọng luyến có một điểm nhấn nhất định.

“Phiền thật đấy,” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Diệp Tinh hiếm khí lại lộ ra một chút ủy khuất, “Còn tin tốt thì sao.”

“Tin tốt là một chương trình tạp kỹ khác đã giao đến chỗ chị rồi, đó là lý do tại sao chị lại đi xem bộ phim truyền hình cũ này.” Chị Lưu cúi xuống, lấy một tài liệu từ dưới bàn cà phê và ném nó qua, “Em xem thử đi.”

Tô Diệp Tinh nhìn những từ trên tài liệu, giai đoạn thứ hai của "Chúng ta ở bên nhau đi".

Cô nhíu mày: "Yêu đương? Từ khi nào em phải lưu lạc đến mấy chương trình yêu đương để tìm cảm giác tồn tại vậy?"

Chị Lưu nhướng mày: "Đây là tìm cảm giác tồn tại sao? Vừa nãy chị đã nói chuyện với đạo diễn Thái rồi, lần này thu âm cho bài hát mới em cũng lại không làm được đúng không?"

Tô Diệp Tinh không nói gì, chị Lưu đã đi cùng cô một khoảng thời gian lâu, biết rằng người này nhìn thì ngọt ngào nhưng thực ra lại có hơi bướng bỉnh, vì vậy cô ấy lại ngồi xuống và nói: "Đạo diễn Thái đã đưa ra một kiến nghị với chị, ông ấy nói, em nên yêu đương một lần."

“Tinh Tinh,” chị Lưu hạ giọng, “Con đường trước đây của em đã từng rất tốt, nhưng là một ca sĩ nó cũng giống như là một hạt lúa mì, không chỉ phải chấp nhận đón ánh nắng mặt trời, mà còn buộc phải chấp nhận chịu cả mưa và sương thì mới có thể phát triển tốt. Về lâu về dài, em phải học cách hát những bản tình ca, nếu không, lần này em cũng sẽ không đến tìm đạo diễn Thái mà, phải không?"

Cô ấy dịu dàng nhìn cô.

Tô Diệp Tinh gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Vậy thì em cũng không đến mức cần lên chương trình tìm bạn trai mà đúng chứ.”

“Em cứ bận tối mặt tối mũi như vậy, làm gì có thời gian để đi yêu đương thật thụ?” Chị Lưu vừa rồi còn dịu dàng như nước đột nhiên trợn tròn mắt, “Lên chương trình chỉ là mô phỏng lại chuyện hai người hẹn hò yêu đương mà thôi, có soái ca bầu bạn, còn có phí quảng cáo, nếu không phải là vì bên chương trình chẳng nhìn trúng chị thì chị đã tự nhảy lên quay rồi.”

Tô Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng hơi ổn.

“Quan trọng nhất là, chị nghe được một tin tức, em có biết tại sao khi không chị lại đột nhiên xem bộ phim này không?” Chị Lưu đột nhiên trở nên bí hiểm

Tô Diệp Tinh: "Muốn mở rộng con đường làm nghệ thuật cho nghệ sĩ mà chị yêu quý nhất...?"

"Kỹ năng diễn xuất tệ hại của em, muốn mở rộng mở được cỡ nào hả?” Chị Liu mỉm cười, "Nếu không phải năm đó Lục Dã dẫn dắt tốt, liệu em có thể diễn mà như thật thế không? Bộ phim này có thể nổi tiếng hay không? Nhưng mà nói đến những người hâm mộ cp của em khi đó, tất cả đều đã có thể đuổi kịp CP quốc dân luôn rồi, nhiều năm rồi mà tỷ lệ vẫn cao như vậy ..."

"Nói, chuyện, chính, dùm."

"Chuyện Lục Dã đang tham gia chương trình này, và bây giờ rất nhiều người đang rục rịch hành động để giành lấy miếng bánh béo bở này. Nếu trước đây hai người tụi em không quay bộ phim này, thì chị cũng không thể nói được làm sao để quay chương trình này.” Chị Lưu vội vàng nói. .

Lục Dã bây giờ là người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, cả về lượng truy cập và hiệu suất thực tế. Nếu là nhân vật tuyến mười tám mà chụp tấm ảnh với anh, nhìn hình có thể ra cả một câu chuyện dài nữa là. Huống hồ gì quay chung chương trình hẹn hò với anh, đây gọi là một phát bay thẳng lên mây.

Mặc dù Tô Diệp Tinh nổi tiếng nhưng cô lại không nổi đến mức này, về số lượng người hâm mộ, Tô Diệp Tinh chỉ có 15 triệu người hâm mộ, trong khi Lục Dã có đến tận 100 triệu.

Nhưng khi chiếc bánh lớn bép bở này rơi vào người Tô Diệp Tinh, cô lại cảm thấy như toàn thân bị tê liệt một lúc lâu không trả lời, chị Lưu lại nói thêm: "Nếu em không nhận nó, nói không chừng Tần Lộ Lệ sẽ lấy nó."

Tô Diệp Tinh lập tức tỉnh táo lại: "Em nhận!"

Có chết cũng không được để cho cái tên kẹo da trâu kia được lời!

Sau khi Tô Diệp Tinh nói xong, cô lại cảm thấy có chút hơi hối hận.

Chị Lưu làm gì có chuyện để cô kịp thay đổi ý định, vì vậy cô ấy đã gọi điện ngay lập tức, liên hệ với tổ chương trình và chốt thời gian ký kết hợp đồng liền tức khắc.

“Được rồi được rồi,” cô ấy vừa gọi điện vừa vẫy tay, “Không phải việc của em nữa, em về trước đi.” 

"Đây là lý do mà chị gọi em đến đây?"

"Không phải vì cái này thì có thể vì cái gì hả.” Chị Lưu cũng không thèm ngồi nói linh tinh với cô, nhìn Tô Diệp Tinh, "Được rồi, em còn ngồi lì ở đây làm cái gì? Mau trở về đi, đắp mặt nạ, ngủ sớm đi, ngày mai em còn có một buổi quay quảng cáo nữa đấy.”

Tô Diệp Tinh bị cô ấy đuổi đi, cảm thấy rất khó chịu, nhưng thấy điện thoại di động khác của chị Lưu lại vang lên, cô cũng không quấy rầy chị Lưu nữa, thực sự mở cửa đi ra ngoài.

Trời đã tối, phần lớn văn phòng đều vắng tanh không một bóng người, trợ lý nhỏ ngồi trên chiếc ghế dài bên hành lang, nhìn vào màn hình điện thoại di động rồi gõ điên cuồng với khí thế giết cha ắt báo.

"Tiểu An em lại bị làm sao vậy, ai chọc em à?"

Tô Diệp Tinh đi ngang qua, trợ lý nhỏ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đanh lại còn mang theo vẻ đằng đằng sát khí: "Còn không phải là cái tên Tần... à, chị Ting."

Cô bé vội vàng đứng dậy. 

Lúc này, Tô Diệp Tinh đã nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cô, màn hình sáng trưng hiện lên một tin tức.

Hình ảnh kèm theo là bức ảnh đoạt giải năm ngoái của Tần Lộ Lệ, cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu đen của thương hiệu Prada, tay cầm chiếc cúp Giai điệu vàng hướng về phía khán giả ăn mừng, chiếc cúp vàng và phong cách trang điểm khói theo phong cách cổ điển trên khuôn mặt cô ấy tạo nên một sự khác lạ và cảm giác hài hòa.

Dòng sau:

[Tần Lộ Lệ phủ nhận danh xưng “Tiểu Diệp Tinh”, ngụ ý nói rằng Tô Diệp Tinh là tiền bối mà cô ấy kính trọng trong giới giải trí này. Mà cô ấy đã giành được giải thưởng còn tiền bối thì không, như thể muốn nói rõ là trong lĩnh vực âm nhạc không phải cứ nhìn vào bối cảnh gia đình, mà nhìn vào năng lực hơn. Cô cũng cho biết, ở giải Giai điệu vàng năm nay, cô vẫn sẽ dốc toàn tâm toàn lực, sẽ không vì áp lực mà bỏ cuộc khỏi cuộc đua. ]

“Chị Tinh, chị xem cô ta nói năng quá đáng đến cỡ nào!” Trợ lý nhỏ nói: “Từ khi cô ta ra mắt, rõ ràng là cứ liên tục kéo theo chị để đánh bóng tên tuổi, cái gì mà gọi là Tiểu Diệp Tinh, cái gì mà một ngôi sao khác đang nổi lên trong giới âm nhạc. Tốt, bây giờ mới thắng được một giải thưởng, đã bắt đầu lên tiếng phủ nhận, giẫm lên chị để làm bàn đạp, nói chị không mạnh bằng cô ta, ám chỉ chị cậy thế là cây đa cây đề chèn ép cô ta.”

Trợ lý nhỏ không vui "Bah" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là lớn tuổi hơn cả chị, bày đặt ra vẻ mình là rau xanh còn non.”

Tô Diệp Tinh lúc đầu còn có chút không vui, nhưng sau khi nghe trợ lý nhỏ nói như vậy, lập tức phá lên cười, chỉ vào cô bé.

"Em đấy, cái miệng của em thật là xấu." 

“Những gì em nói với chị đều là sự thật.” Cô bé trợ lý mấp máy miệng, “Hơn nữa chị Tinh, là do chị không biết, cô ta dựa vào chị rồi cọ nhiệt thì cũng thôi đi, bây giờ thế mà còn nhắm vào Lục ca ca nữa…”

Cô nhấp vào Tìm kiếm hot trên Weibo.

Sau đó, Tô Diệp Tinh mới phát hiện ra rằng Tần Lộ Lệ thế mà lại bấm thích Weibo của Lục Dã rồi lại xóa nó đi ngay lập tức.

Không lâu sau cô ta lại lên tiếng thanh minh, nói rằng đó là vô tình trượt tay, bày tỏ rằng bản thân chính là một fan hâm mộ của Lục Dã, luôn ấp ủ mong muốn được hợp tác với anh vào một ngày nào đó không xa.

Đồng thời, một số tài khoản blogger rầm rộ bất ngờ trồi lên rồi còn úp úp mở mở tung tin nhắn đầy ẩn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play