#Chúng ta ở bên nhau Lục Dã #  Mục này ngay lập tức trở thành hot search đứng ở vị trí số một, tất cả các diễn đàn lớn và các nhóm buôn chuyện cũng đang thảo luận về vấn đề này.

1L: Ảnh đế thế mà thật sự tham gia chương trình hẹn hò.

3L: orz . . . . . Sẽ không phải là do anh thật sự thích Đại Lệ đó chưa? Hai người bọn họ đứng cùng không hợp với nhau lắm, người ảnh đế này này là một người đàn ông có khuôn mặt có thể thống trị toàn bộ giới giải trí, đừng nói là thành tích ba kim. Thế còn Tần Lộ Lệ thì có gì? Khuôn mặt của cô ta thì lại không đẹp bằng Tô Diệp Tinh, thành tích thực tế cũng thua người ta một bậc.

6L: Đồng ý, tôi thà là ảnh đế ở bên Tô Diệp Tinh, chứ không muốn thấy nam ảnh đế của tôi và Tần Lộ Lệ ở bên nhau.  

9L: Đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá cả con người! Đại Lệ của chúng ta rất dễ thương, bài hát đầu tay của cô ấy “Ánh sáng của đêm tôi"  và cả mv “Bươm bướm”..

125L: Cả đời tôi mới được một lần nhìn thấy Lục gia gia tham gia chương trình hẹn hò đó.

223L: Ảnh đế thích ai thì cứ thích, yêu ai thì cứ lên chương trình yêu, mấy yêu ma quỷ quái các ngươi có ý kiến gì? ! ! !

333L: Thất tình vào trong nhà vệ sinh ngồi khóc mất rồi, thoát fan một chút đã. 

338L trả lời 333L : Muốn thoát fan thì cứ thoát đi nè, Lục lão sư không cần dựa vào vào fan để lên! Địa vị của anh ấy bây giờ là tích lũy từ  mỗi một bộ phim một mà lên, không cần fan giả, 5 năm 10 bộ phim. Chỉ cần anh ấy còn quay tôi đây sẽ vẫn còn coi. 

496L : Má ơi ! Mau nhìn đi ! Trả lời câu hỏi rồi kìa! 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người quay phim đã bắt đầu đặt câu hỏi.

Rõ ràng là người quay phim có chút căng thẳng trước một vị đại minh tinh như vậy, trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể nghe thấy khi người quay phim nói anh ấy đang nuốt nước bọt: “Tại sao Lục lão sư lại quyết định tham gia chương trình của chúng tôi?”

Trong máy quay, Lục Dã đang uể oải dựa vào lưng ghế, hai tay di chuyển lên xuống, nghịch điện thoại di động, nghe được câu hỏi liền quay đầu lại: “Kiếm tiền bản thảo, trả nợ tình người, tìm bạn gái - ba câu trả lời, nếu không thì cậu cứ tùy ý chọn một?"

[Ha ha ha ha, buồn cười quá, anh đó có thể chọn một cách ngẫu nhiên. Ân cần quá. ]

[Anh trai quay phim kiểu: Cảm ơn anh, chỉnh tôi đến mức tôi đỡ không kịp rồi. ]

[Vẫn là chỉ có Lục Dã biết, nhưng anh thì có thể làm gì được anh ấy chứ? ]

Người quay phim thành thật nói: "Tôi không thể đoán được."

[!  !  !  !]

[Vậy mà lại có một anh trai quay phim thật thà như vậy, vấn đề này tôi biết, anh trai quay phim để em đi!  "Có phải vì có Tần Lộ Lệ không nhỉ?"]

Người quay phim hiển nhiên không nghe thấy giọng nói của mọi người, tận tâm hỏi câu tiếp theo: "Vậy thì với những khách mời lần này, với ấn tượng đầu tiên thì Lục lão sư sẽ chọn ai?"

Lục Dã nhướng mày một cái: "Cậu... đoán xem?"

[Ha ha ha lại là cậu đoán đi. ]

[ Anh trai quay phim kiểu: Rõ ràng là phỏng vấn anh, cuối cùng sao lại biến thành anh phỏng vấn tôi rồi anh trai ơi. ]

Có người lên tiếng phản đối: [Cả nhà không cảm thấy cách trả lời câu hỏi như thế này là khéo léo sao? ]

Ngay lập tức có người trả lời bình luận này:

[Có luật nào bắt buộc phải trả lời không? ]

[Lục gia gia làm gì cũng đúng mà ]

[Nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, tôi quyết định sẽ tha thứ cho anh ấy. ]

Người bình luận mắng: [Nông cạn! ]

[Tôi là người cuồng nhan sắc, tôi sợ ai, Lục lão sư sống như vậy là để thanh lọc không khí thanh lọc nhãn cầu, cô chịu không nổi thì mau cút đi. ]

Một nhóm người đang tranh cãi.

Lúc này anh trai quay phim hỏi đến câu hỏi thứ ba: "Lục lão sư, anh nghĩ ngày đầu tiên có thể thu được bao nhiêu phiếu chọn?”

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ rằng lần này Lục Dã sẽ lại trả lời là: "Đoán xem?"

Ai ngờ, anh dừng nghịch đầu ngón tay trên điện thoại, thành thật trả lời: "Ba phiếu."

Vậy mà lại không phải là bốn phiếu bầu?

Người quay phim cảm thấy cực kì kinh ngạc, cảm thấy có drama, lập tức hỏi: "Vậy Lục lão sư cảm thấy, ai không có khả năng bỏ phiếu cho anh?"

Lục Dã nhìn anh ấy, cười mà như không cười

Đôi mắt trong máy ảnh đẹp đến mức quá đáng, giống như mảnh vỡ lạc vào bầu trời đầy sao, anh cười: “À, Tô lão sư đấy.”

[ !  !  ! ! ]

[Má má má, có thể trực tiếp như vậy luôn à? Sự bất đồng vậy mà lại được đem ra ánh sáng thẳng vậy luôn sao, không hổ danh là Lục gia! ]

[Đột nhiên tò mò câu trả lời của Tô Diệp Tinh là gì. ]

Anh trai quay phim cũng sửng sốt: Lần này thế mà không đi lòng vòng nữa sao?

Anh ấy đột nhiên cảm thấy không quen.

Lúc này, Lục Dã có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại: "Đến nơi thì gọi  tôi."

Từ máy ảnh, lông mi của anh dài đến mức thái quá, rũ xuống trên làn da trắng nõn lạnh lùng, mang đến cảm giác trong trẻo ngây thơ của trẻ con.

[Ha ha, trời ơi, tôi thực sự muốn ôm Lục Dã vào trong vòng tay của mình quá đi thôi. ]

[Vậy thì tôi khác rồi, tôi chỉ muốn ôm anh ấy vào lòng không đứng dậy mãi. ]

[Giỏi lắm cô gái, tại sao lại lái xe 36 dặm trên cùng một con đường thứ mười một! ]

Anh quay phim nhìn Lục Dã đang nhắm mắt, có lòng muốn hỏi lại nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng lại.

Có lẽ . . . bởi vì anh quá đẹp trai.

"Đến rồi, Tô lão sư."

Cơ thể lay động, Tô Diệp Tinh liền tỉnh dậy.

Đến lúc này cô mới phát hiện ra rằng mình đã ngủ thiếp đi trong một quãng đường ngắn.

Không quay được gì cả.

Cô vô thức liếc nhìn chiếc gương đằng sau ốp lưng điện thoại——

Rất may.

Không có chảy nước bọt.

Tóc không bị rối.

Hoàn hảo.

Sau đó Tô Diệp Tinh lại vẫy tay với ống kính máy ảnh: "Đã đến rồi, tôi xuống xe trước đây ~"

Anh chàng quay phim đẹp trai muốn há to miệng, nhìn sắc mặt của cô trong nháy mắt thay đổi, anh không có tiện để lên tiếng nhắc nhở cô: vừa rồi cô há hốc mồm ngủ quên.

Dù sao thì, cũng có chút dễ thương đấy.

Tô Diệp Tinh đẩy cửa xuống xe, tài xế vòng qua khoang sau.

Người tài xế cũng xuống xe, đến giúp cô xách hành lý.

Lần này cô mang đến ba cái vali lớn.

Một cái vali đựng toàn đồ trang điểm.

Một cái vali đựng quần áo.

Ngoài ra còn có một hộp nệm, vỏ gối và dầu thơm để ngủ, bao gồm cả một con gấu bông được thiết kế riêng để ngủ.

Và còn đem theo cả một cây đàn guitar.

Người tài xế trước tiên mang vào một cái vali màu hồng, sau đó nhấc lên, rồi lại đặt xuống, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng. Anh liếc nhìn Tô Diệp Tinh, nhưng anh vẫn cắn răng im lặng và mang chiếc vali ra cho cô.

Ba cái vali và một cây đàn guitar được chất đống bên cạnh Tô Diệp Tinh, cô nhìn chiếc cầu thang dài gần một trăm mét.

Cuối cầu thang là một ngôi nhà phố ẩn mình trong những tán cây xanh mướt, với những bức tường trắng và những tấm kính lớn, những tia ánh sáng yếu ớt chiếu qua.

"Ngôi nhà ở đâu thế?"

Tô Diệp Tinh chỉ tay, đôi mắt có hơi ngơ ngác.

Lúc này, những chiếc xe nối đuôi nhau chạy tới.

Khách mờ của tổ chương trình bắt đầu kéo đến, như thể họ đã hẹn trước.

Chiếc cuối cùng lái qua là một chiếc xe bảo mẫu màu xanh đậm.

Hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chiếc xe bảo mẫu.

Tất cả mọi người đều đã biết, đây là chiếc xe do Công ty của Lục Dã gửi đến.

Đúng lúc này, cửa xe mở ra.

Thứ xuất hiện đầu tiên là ống quần mỏng của bộ vest.

Mắt cá chân lộ ra dưới ống quần gọn gàng, ngay sau đó, một người đàn ông đẩy cửa kính xe bước ra.

Ánh mắt trời xuyên qua rồi chiếu xuống mái tóc đen và thắp sáng đôi mắt của Lục Dã.

Trong đôi mắt kia tựa hồ có một cái hồ cạn, giờ phút này, cái hồ nước đang mỉm cười cười nhìn mọi người ——

"Xin chào tất cả mọi người nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play