Chỉ đến khi những người qua lại khuất bóng, Lục Bùi Phong mới nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ nàng."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy mong chờ, tựa hồ muốn nghe nàng nói điều gì đó tương tự. Nhưng Tống Minh Diên lại không như hắn mong muốn, chỉ khẽ xoa bóp ngón tay hắn, cong mắt cười: "Nhớ đến mức nào?"
"Một ngày không gặp, như cách ba thu."
Trước đây, hắn luôn khịt mũi với những lời này, nhưng bây giờ, chỉ có chúng mới đủ để diễn tả nỗi nhớ nhung của hắn.
"Ta vừa lừa cha ta một phen. A Diên, ta không muốn làm kẻ đứng trên vạn người. Ta chỉ muốn ở bên nàng." Hắn dừng một chút, ánh mắt sáng lên: "Chờ khi thiên hạ thái bình, chúng ta liền cũng nhau chạy trốn đi."
Tống Minh Diên nhìn hắn nói một cách nghiêm túc, bộ dáng như thực sự đã có tính toán, không khỏi thắc mắc: "Chẳng phải chạy trốn nên là chuyện của trai chưa cưới gái chưa gả, hai người tình đầu ý hợp nhưng lại bị gia đình kiên quyết phản đối hay sao?"
Lục Bùi Phong bị hỏi đến nghẹn lời, thậm chí trong lòng thoáng ngẩn ngơ mà nghĩ, thành thân rồi thì làm sao lại không thể chạy trốn được chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT