Tạ gia từ đầu đến cuối vẫn là hạng người không biết xấu hổ. Vậy mà giờ đây vẫn có thể đứng giữa công đường, thản nhiên nói những lời đạo lý như thể mình cao quý lắm.
Nếu không nhờ người Lục gia ra sức bảo vệ ngũ phu nhân, e rằng bà ấy đã bị cả nhà Tạ gia hành hạ đến chết.
Giả thị bị sặc, sắc mặt xanh mét, giọng nói đầy tức giận: "Ta tới đây là để nghị hòa, chứ không phải để tranh cãi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này! Các ngươi cần gì phải nói lời ác ý làm tổn thương người khác như vậy?"
"Lời này của ngươi cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng là ngươi trách cứ Trình Ngọc không hiểu chuyện. Người chết không thể sống lại, chẳng lẽ ta phải làm cho nam nhân nhà ngươi sống lại rồi chết thêm một lần nữa, để A Ngọc tỏ vẻ một phen sao? Biện pháp này của ta đôi bên đều hài lòng, thế nào vào miệng các ngươi lại thành lời nói ác ý tổn thương người?"
Lão thái thái vẫn cười tủm tỉm, giọng nói chậm rãi nhưng không kém phần sắc bén:
"Hơn nữa, ta nào có tranh chấp với ngươi? Chính ngươi nói Trình Ngọc không hiểu chuyện. Từ khi Tạ Tân Nhu được tìm trở về, trong mắt các ngươi Trình Ngọc có khi nào hiểu chuyện? Chỉ sợ vì các ngươi áy náy, nên ngay cả sự tồn tại của nàng cũng là sai lầm!"
"Ngươi đừng có ở đây giả mù sa mưa. Làm như không ai biết? Năm đó chính các ngươi không cần Trình Ngọc, còn vu cho nàng đoạt hôn sự của nữ nhi các ngươi. Đúng là đồ mặt dày!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play