Còn nếu thật là như thế, chẳng phải hôn nhân này ban đầu vốn thuộc về Tống Minh Diên hay sao? Ta là đại tiểu thư Tống gia, thế nào lại thua kém một đứa con của thị thiếp?!

Dù không muốn tin, nhưng một lần nữa, Tống Minh Yên đã bị đánh gục, không nói nổi lời nào, vội vàng chui vào trong xe ngựa, sau đó phân phó xa phu mau chóng hồi phủ.

Hứa Tuấn Tài trừng mắt nhìn già trẻ Lục gia, rồi vội vã đuổi theo.

Khi đám đông xem náo nhiệt đã dần giải tán, Lục Tam phu nhân không nhịn được tò mò, bèn quay sang hỏi Lục lão phu nhân: "Nương, lúc trước nhà chúng ta cầu hôn, thật sự là muốn cưới Diên Diên sao?"

Lục Đại phu nhân bật cười, che miệng nói nhỏ: "Là do nương cố ý nói vậy thôi. Tống đại tiểu thư vừa đi rồi, ai cưới ai đâu còn quan trọng. Quan trọng là từ nay ai cũng nghĩ rằng nàng ta đoạt mối hôn nhân của Diên Diên."

Từ đầu đến cuối, Tống Minh Yên đều bị Lục lão phu nhân xoay như chong chóng, dẫn dắt từng bước vào bẫy.

Lục Tam phu nhân hiểu ra, mỉm cười hả hê: "Vẫn là nương cao tay, chỉ cần hai ba câu đã khiến nàng ta tự chui đầu vào rọ. Muốn đổ nước bẩn lên người Diên Diên, cũng nên nếm thử mùi vị ấy thế nào! Đến khi nhận ra mình trúng kế, cũng đã không còn cách nào lật ngược."

Lục lão phu nhân hừ lạnh: "Chút mánh khóe ấy mà cũng dám đem ra giở trò trước mặt ta!"

Tống Minh Diên nhìn Lục lão phu nhân, không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng Hứa thị đối diện với những câu hỏi của Tống Minh Yên. Hẳn là tức đến mức chỉ muốn nuốt chửng nàng ta trở lại bụng mà đẻ ra lần nữa!

Từ trước đến nay, nàng chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện. Ở Tu Tiên giới, danh tiếng nàng không được tốt đẹp lắm, kẻ nào đánh không lại nàng chỉ biết đổ tiếng xấu cho nàng mà thôi.

Hoá ra cũng có cách khiến đối thủ thất bại mà không cần động tay động chân, lần này nàng học được rồi.

Lục Bùi Phong không có cơ hội nói xen vào, đành đứng nhìn người nhà xúm lại bảo vệ Tống Minh Diên, còn mình thì đứng lẻ loi, ngẩn ngơ cảm thấy chính mình mới là kẻ bị lạc lõng.

Sau chuyện vừa xảy ra, Tống gia chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người trong kinh thành. Không chỉ việc Tống thái phó tham sống sợ chết mà còn cả chuyện Hứa thị khắc nghiệt với con gái, cố tình đẩy này vào hố lửa và hãm hại thanh danh của nàng sau khi nàng đã chịu đủ khổ sở.

Tất cả điều này sẽ khiến mọi người âm thầm khinh miệt Tống gia, dù không dám bàn tán công khai nhưng chắc chắn cũng sẽ chế nhạo sau lưng.

Còn về phần Tống Minh Yên, hành vi của nàng ta hôm nay không nghi ngờ gì là tự hủy danh tiếng bản thân. Sau này, có muốn tìm một hôn sự tốt cũng thật khó khăn. Sẽ chẳng gia đình nào có tiếng tăm muốn kết thân với một người tính tình bất lương như vậy.

Dù thế, những chuyện này đều không liên quan gì đến Tống Minh Diên.

Ánh mắt nàng quét qua đám người, cuối cùng dừng lại khi thấy Hạnh Nhi lặng lẽ đứng bên ngoài.

Hạnh Nhi chen lấn giữa đám nha hoàn và người hầu được phái đến để tiễn đưa, nàng ấy mặc một chiếc áo bông màu xám, tay ôm chặt lấy túi hành lý nhỏ. Nhìn thấy Tống Minh Diên, khuôn mặt nàng ấy liền sáng bừng, đôi má ửng hồng vui sướng, khẽ giơ tay vẫy gọi tiểu thư của mình, dáng vẻ tinh thần phấn chấn hẳn.

Lục Nhị phu nhân và Lục Tam phu nhân đều có nhà mẹ đẻ phái người đến đưa tiễn. Đại lão gia vì không tiện xuất hiện, đành đứng từ xa nhìn theo đoàn nữ quyến chia tay người thân. Nhà mẹ đẻ của Lục Tứ phu nhân cử hai nha hoàn tớ trai đồ dùng, duy chỉ có bên nhà mẹ của Lục Ngũ phu nhân vẫn không lộ diện.

Tống Minh Diên liếc nhìn xung quanh, nhận thấy sự bình thản trên khuôn mặt Lục Ngũ phu nhân, tựa như mọi chuyện đều không liên quan gì đến bà. Vẻ thanh lệ xuất trần của Lục Ngũ phu nhân tựa như một đoá hoa không nhuốm chút khói bụi trần ai.

Quả thật, các vị phu nhân của Lục gia đều là mỹ nhân, mà mỗi người lại mang một vẻ đẹp độc đáo riêng. Lục Đại phu nhân, Chu thị, toát lên phong thái đoan trang, đài các của bậc đại tộc. Lục Nhị phu nhân, Phùng thị, dịu dàng mềm mại như non nước vùng Giang Nam. Lục Tam phu nhân, Tần thị lại mang nét khí phái của một quý nữ thế gia, rất phù hợp với phong thái của Lục gia.

Lục Tứ phu nhân, Từ thị, mang nét đẹp thuần khiết và hiền lành, được coi là tiểu gia bích ngọc, xuất thân từ một gia tộc khiêm nhường hơn trong số các vị phu nhân. Còn Lục Ngũ phu nhân, Tạ thị, lại là một câu chuyện phức tạp. Bà vốn là đích nữ của Trung Võ hầu phủ, được định hôn với Lục Ngũ gia từ khi còn nhỏ. Nhưng số phận trớ trêu, năm cập kê bà được phát hiện là con nuôi, từ đó tiểu thư tôn quý trở thành con nuôi hầu phủ, địa vị khó xử vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play