Lục Bùi Phong không hề bất ngờ, hắn cũng tự nhận hành động ấy là ti tiện, nhưng lòng hắn lại dâng lên chút khao khát tương tự như Ngưu Lang, hy vọng có thể dùng tình cảm thế tục để giữ lấy một người như thần nữ bên cạnh.
Hắn buông hàng mi dài, nét cô đơn thoáng qua, bất giác cười khổ. Những tình ý sâu kín ấy hắn không dám nói ra, sợ người trước mặt sẽ nhận ra và cho rằng hắn ti tiện.
Tống Minh Diên nhẹ nhàng ngừng bàn đu dây lại, nói: "Nghe ngươi kể xong câu chuyện, ta cảm thấy tiên nữ vốn không nên bị người phàm động đến, trừ khi nàng cùng người ấy tình ý sâu nặng, hoặc là nàng không phải tiên nữ thực sự."
"Nếu nàng thật sự là tiên nữ, đừng nói là lấy áo tiên, ngay cả đến gần nàng cũng không thể, sao có thể để nàng đùa nước mà hắn lại nhìn thấy?"
"Ti tiện hay không là do ý nguyện của tiên nữ mà quyết định. Nếu tiên nữ không thấy hắn ti tiện, cho dù khắp thiên hạ đều nói hắn ti tiện thì có gì đáng ngại?" Tống Minh Diên phản biện.
"Nhưng nếu tiên nữ cảm thấy hắn ti tiện, vậy thì việc hắn lén nhìn trộm nàng và lấy áo y của nàng, quả thật là ti tiện tới cực điểm. Nếu là ta, ta đã đâm mù mắt hắn, đánh hắn thành đầu heo rồi!" Tống Minh Diên thẳng thừng đáp.
Ánh mắt Lục Bùi Phong sáng lên, đối với cái nhìn của người khác hắn không để tâm, hắn chỉ để ý đến cảm nhận của A Diên. Chỉ cần nàng không thấy hắn ti tiện, như vậy là tốt rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT