Dù không chắc Thanh Sương có thể chữa khỏi, nhưng vì là người bên cạnh Vân Tiện, Thẩm Giám cũng không tiện từ chối. Huống chi, chẳng có gì khiến người ta tuyệt vọng hơn là chờ chết. Chỉ cần còn một tia hy vọng, Thẩm Giám cũng không muốn buông tay.
Hắn nhìn Vân Tiện, khẽ động đôi môi khô khốc, nói: "Đa tạ."
Nếu thật có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu thân, ân tình của Quang Kính Sơn Trang, hắn suốt đời khó quên.
"Ngươi cần gì phải nói mấy lời ấy," Vân Tiện cười đáp,"Ta đâu thể thấy Mạnh di gặp nạn mà không giúp. Cho dù không vì tình cảm với ngươi, ta cũng sẽ hết sức trợ giúp. Nhưng bệnh tình của Mạnh di có thể chữa khỏi hay không còn chưa biết, nói lời cảm tạ lúc này có vẻ quá sớm."
"Nếu thật sự muốn cảm tạ, chi bằng để ta được xem ngươi đánh một ván cầm tử tế." Thấy nét mặt Thẩm Giám thoáng hiện vẻ lo lắng, hắn an ủi: "Ngươi cũng đừng lo lắng quá. Mạnh di cát nhân tự có thiên tướng, ắt sẽ bình yên vô sự."
"Được." Thẩm Giám đáp lại, nhưng lòng vẫn chưa thể an yên.
Trong xe ngựa, Thanh Sương cởi bỏ lớp áo dày cho Mạnh thị, tận dụng lò sưởi trong xe giữ cho không gian ấm áp. Nàng ta tuy biết rõ không cần làm gì thì Mạnh thị cũng sẽ tự tỉnh, nhưng vẫn cẩn trọng thi châm để làm ra vẻ như đang chữa trị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT