Nếu toàn bộ người Lục gia đều đồng lòng, thì nhóm người ít ỏi trong đội ngũ của Triệu Thuận cũng chẳng dám đối chọi thẳng mặt, dù có khinh bỉ cũng chỉ đành nuốt cay ngậm đắng mà chịu đựng.
Nhưng hiện giờ còn chưa biết ai thắng ai thua, sao Triệu Thuận hắn phải chịu uất ức?
Hắn lập tức lớn tiếng: "Nếu đã là chuyện tư thù, không gây chết người sẽ không can thiệp, vậy ta cũng không thể phá lệ. Chỉ cần các ngươi không nháo ra mạng người, các ngươi muốn đánh tàn phế hay huỷ hoại nàng, ta cũng sẽ mặc kệ, cũng không ngăn cản."
Ngô Đạt cười lạnh đầy ý vị: "Tối nay, tại khách điếm này, ta sẽ dặn chủ quán chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, còn có thể ngồi vào bàn ăn hay không, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Nghe được lời này, đám người Tống gia đói khát mệt mỏi bao ngày nhất thời mắt sáng như sao, ánh mắt nhìn Tống Minh Diên cũng hóa thành oán hận ngập tràn.
Ngay cả Tống Phan Sơn và Hứa thị đang chìm trong suy nghĩ riêng, cũng phải giật mình tỉnh lại. Nếu loạn lên, bọn họ chẳng phải có cơ hội nhân lúc hỗn loạn mà hành động sao?
Nhưng ý niệm này vừa hiện lên chưa bao lâu đã lập tức bị dập tắt. Không phải vì hiện tại họ và Lục gia đang ở trong trạng thái căng thẳng, mà vì nếu thật sự có thể dễ dàng trừ khử được đối phương, thì Hoàng Thượng đâu cần phải phí tâm sai bọn họ đến tận đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play