Hứa thị nghe Tống Minh Yên nói liền có phần dao động, nhớ lại thái độ của Chu thị cùng mấy người Lục gia khác với con gái mình suốt thời gian qua. Bà ta cắn môi, cố móc ra thêm hai lượng bạc.
Khi bắt đầu lên đường lưu đày, nhà mẹ đẻ đã cho bà ta tổng cộng hơn 200 lượng bạc để phòng thân. Thế nhưng trên đường phải ăn uống, còn phải bỏ thêm nhiều tiền để lấy lòng Lục gia, nên giờ trên người bà ta chỉ còn lại chưa tới 30 lượng.
Dù vậy, bọn họ không thể không bỏ thêm bạc lần này, vì thời gian lưu đày đã kéo dài hơn một tháng mà chưa có tiến triển gì. Nếu để Thuận An Đế mất hết kiên nhẫn, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Giọng Hứa thị đầy tha thiết, nói: "Minh Yên, bây giờ chỉ có con mới có thể nói chuyện với người Lục gia. Cả nhà chúng ta đều phải trông cậy vào con."
Dù Tống gia luôn bám theo ngay sau đoàn người Lục gia, nhưng suốt từ khi gặp mặt đến giờ, hai đội ngũ đều giữ khoảng cách nhất định, mặc dù cùng dừng chân ở một trạm dịch nghỉ ngơi nhưng chẳng bao giờ kết thân.
Người Lục gia cũng không thèm đối xử hoà nhã với bọn họ, mỗi khi có người Tống gia đến gần chỗ Lục gia là sẽ bị mắng xối xả, dù là già trẻ lớn bé đều bị đối phương dùng chổi và nước bẩn xua đuổi.
Tống Phan Sơn và Hứa thị đều đã bị mắng không dưới năm lần, nên đành đặt hy vọng vào Tống Minh Yên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT