Lưu thị lau nước mắt, nhỏ giọng trách móc Lục Hương Như: "Con biết rõ bọn chúng không dễ động vào mà, hà cớ gì còn đi trêu chọc chúng? Giờ con thành ra thế này rồi, sau này nương biết phải làm sao đây?"
Một đứa con trai yếu ớt đã đủ khiến bà ta đau đầu, nay lại thêm đứa con gái bị gãy chân. Con đường lưu đày còn chưa đi được nửa chặng, vậy mà cả gia đình bà ta đều là một đám vô tích sự, không có ai đáng tin cậy. Nghĩ đến con đường phía trước đầy gian nan, Lưu thị chỉ thấy tuyệt vọng đen tối như bóng đêm.
Lục Hương Như chết lặng, cử động đôi mắt trống rỗng, lời đầu tiên nàng ta cất lên là: "Lục Tư Ninh đâu? Nó ngã chết rồi phải không?"
Giọng nàng ta khàn khàn, tràn đầy sự ngoan độc vượt ngoài tuổi tác.
Lưu thị cố nén tiếng thở dài: "Con bé đó và Tống thị đều ngã xuống vực, nhưng may mắn bám vào lá cây mà sống sót, không việc gì cả."
Lục Hương Như sững người, ánh mắt u ám lóe lên tia sáng, nàng ta dồn dập hỏi: "Nương nói thật chứ?!"
Ngã chết rồi sao? Ha ha... Ha ha ha!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT